Hai người không hiểu, đại tiểu thư đây là đang làm trò gì.
"Đại tiểu thư, Xảo Tâm chỗ nào không làm tốt, người cứ việc đánh chửi là được."
"Đúng vậy, đại tiểu thư, Xảo Ngọc cũng muốn hầu hạ người cả đời."
Hách Tri Nhiễm biết rõ hai tỳ nữ này trung thành và tận tâm với mình.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi Quốc Công gia trở về nói, chàng ấy đã chọc giận hoàng thượng, nếu không ngoài dự đoán, hoàng thượng sẽ trị tội phủ Quốc Công.
Đến lúc đó, chúng ta đều tự thân khó bảo toàn, làm sao còn có thể lo lắng sống c.h.ế.t của các ngươi.
Thay vì các ngươi bị quan phủ bán đi lần nữa, chi bằng bây giờ ta thả tự do cho các ngươi."
Hách Tri Nhiễm dứt lời, mượn ống tay áo che lại, lấy bốn mươi lượng bạc ra, đưa cho mỗi người hai mươi lượng.
Hai tiểu nha đầu không ngờ rằng đại tiểu thư thả bọn họ rời đi lại là nguyên nhân này, trong phút chốc còn không cách nào chấp nhận sự thật này lắm.
Dù sao tư tưởng bọn họ phải hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư cả đời đã ăn sâu bén rễ.
"Đại tiểu thư, Xảo Tâm không đi."
"Xảo Ngọc cũng không đi."
Nếu đổi lại là mọi khi, Hách Tri Nhiễm sẽ lựa chọn giải thích từng tí một với bọn họ, nhưng mà, giờ phút này nàng không có nhiều tinh lực và thời gian như thế kia để làm những chuyện này.
"Việc này không cho phép các ngươi phản đối, giờ đây tức khắc thu dọn đồ đạc, một khắc sau, ta sẽ phái người đưa các ngươi rời khỏi phủ." "Đại tiểu thư..."
Hách Tri Nhiễm thấy Xảo Ngọc còn muốn nói gì đó, nàng giơ tay ngăn nàng ta lại: "Được rồi, không cần nhiều lời nữa."
Nàng ở đây thả hai nha hoàn tự do, bên Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi.
Sau khi Hách Tri Nhiễm rời đi, hắn lập tức gọi mấy người sai vặt đắc lực thường xuyên hầu hạ bên mình tới đó, dùng cách y chang thả tự do cho bọn họ.
Về phần nhiều hạ nhân hơn trong phủ Quốc Công, thì xem mẫu thân và các tẩu tẩu tự mình quyết định.
Trả lại toàn bộ khế ước bán thân và đuổi những hạ nhân này đi, trời cũng đã sáng.
Hách Tri Nhiễm liếc nhìn đồng hồ treo tường trong không gian, đã đến năm giờ mấy sáng.
Phòng bếp phủ Quốc Công bị Hách Tri Nhiễm dọn sạch, sau đó lại vì muốn đi chuyển vật tư trong quốc khố, nàng lấy tất cả dụng cụ phòng bếp chiếm chỗ chất đống trong nhĩ phòng.
May mà trong viện của Mặc lão phu nhân có phòng bếp nhỏ.
Cho dù thật sự phải lưu đày, cũng cần ăn no rồi mới đi, bởi vậy, Mặc lão phu nhân trực tiếp dặn dò người nấu cháo ở phòng bếp nhỏ của mình.
Lúc này, cháo đã nấu xong, một số bà cụ hơi lớn tuổi bèn tới phòng tân hôn mời người tới đó dùng bữa sáng.