"Ngày mai ta sẽ sửa đổi hộ tịch của Bát ca trở về trạng thái bình thường, như vậy huynh làm bổ khoái sẽ hoàn toàn danh chánh ngôn thuận rồi."
Mặc Sơ Hàn lần nữa sảng khoái cười to: "Được, làm phiền Mạnh hiền đệ."
Trò chuyện lâu như vậy rồi, nhưng đến bây giờ Mạnh Hoài Ninh mới có thời gian hỏi về nhóc con đen đen trắng trắng bên cạnh Hách Tri Nhiễm.
"Đây là sủng vật tẩu tử nuôi sao?"
Hách Tri Nhiễm thấy có người hỏi đến nhóc con của mình, vội vàng bế nó lên.
"Đây là Ngũ ca tặng cho ta, ta rất thích."
Thấy Hách Tri Nhiễm nói như vậy, biểu hiện của Mạnh Hoài Ninh cũng không mấy lạc quan.
"Tẩu phu nhân có biết đây là vật gì không?"
Hách Tri Nhiễm nhướng mày: "Là thực thiết thú!"
"Tẩu phu nhân, trong sách có ghi lại, rằng thực thiết thú vô cùng sắc nhọn, bây giờ tẩu thấy nó dễ thương, nhưng khi lớn lên nó sẽ đả thương người."
Không phải là Hách Tri Nhiễm không hề biết gì về tập tính của gấu trúc.
Động vật cũng giống như người vậy, đều có tình cảm, chỉ cần ngươi đối tốt với nó, phải dạy dỗ nó từ nhỏ cho tốt, như vậy thì không có gì là không thể thay đổi.
Hách Tri Nhiễm hiểu rất rõ, Mạnh Hoài Ninh nói như vậy cũng là vì tốt cho nàng, nàng đang suy nghĩ phải trả lời đối phương như thế nào.
Thì đúng lúc đó, Mặc Cửu Diệp lên tiếng.
"Mạnh hiền đệ yên tâm, có huynh đệ chúng ta ở đây, một con vật nhỏ như này cũng không thể nào gây ra chuyện tày đình được." Mạnh Hoài Ninh cũng là người luyện võ, tuy rằng võ công hắn ta không cao như huynh đệ Mặc gia, nhưng hắn ta nghĩ kỹ một chút, nếu là hắn ta đối đầu với một con thực thiết thú trưởng thành, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
"Là do ta quá lo lắng rồi."
Vừa nói chuyện, hắn ta vừa đưa tay ra, định xoa đầu vật nhỏ đáng yêu.
Ai ngờ, dường như là Cơm Nắm nghe hiểu lời nói vừa rồi của Mạnh Hoài Ninh, thấy hắn ta đưa tay qua, liền há mồm cắn một cái.
Hách Tri Nhiễm thấy vậy nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, mới khiến Cơm Nắm không đạt được ý đồ.
Nàng giả vờ không vui mắng: "Cơm Nắm, nếu ngươi còn cắn người nữa, ta sẽ không cần ngươi nữa."
Cơm Nắm trợn to mắt nhìn chằm chằm chủ nhân, dáng vẻ cực kỳ tủi thân.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Cơm Nắm, trái tim Hách Tri Nhiễm cũng mềm nhũn.
Nhưng có người ngoài ở đây, nàng không thể biểu hiện quá mức cưng chiều, chỉ có thể tiếp tục bày ra vẻ mặt hung dữ.
Cơm Nắm thấy chủ nhân không dỗ dành mình, cực kỳ tủi thân nằm trên đầu vai của nàng, không nhìn Mạnh Hoài Ninh nữa.
Hành động này khiến cho mấy đại nam nhân cười to.
Sau khi tiếng cười của mấy người dần lắng xuống, đại tẩu đi tới kêu mọi người vào ăn cơm.
Lúc này Mạnh Hoài Ninh cũng không nói cáo từ, rõ ràng cho thấy không có ý định rời đi, vì thế phải dẫn hắn ta và những quan sai khác đi ăn cơm tối cùng.
Lúc các tẩu tẩu nấu cơm cũng đã tính đến trường hợp này, vì vậy, cơm tối hôm nay phong phú hơn những ngày qua rất nhiều.
Trừ một ít nguyên liệu nấu ăn Hách Tri Nhiễm đã mua, còn có một con hươu hôm nay Ngũ ca lên núi săn được. Lúc người Mặc gia ở kinh thành, cũng đã thưởng thức qua các loại đồ ngon.
Tài nấu nướng của các nàng ấy không tốt như Hách Tri Nhiễm, nên các nàng ấy dùng thịt hươu làm sủi cảo.
Ngoài ra còn có mấy món khai vị, bữa ăn tối này hoàn toàn có thể dùng từ phong phú để hình dung.
Thức ăn đã được chuẩn bị xong, nhưng ăn ở đâu cũng là một vấn đề nan giải.
Hôm nay không mượn được sân, chẳng những ban đêm phải tiếp tục ngủ ở trong lều, mà ngay cả ăn cơm cũng phải ăn ở ngoài trời.