Ông ta dặn dò cấp dưới: "Các ngươi đi điều tra cho bổn quan, điều tra nguyên nhân tử vong của những người này."
Mạnh Hoài Ninh thấy thế, khóe môi không nhịn được co giật.
Nguyên nhân cái c.h.ế.t của những người này còn cần điều tra sao?
Trên người vết thương chồng chất, khắp nơi là vết máu, rõ ràng chính là bị người khác đánh chết.
Tình hình này, muốn tra cũng là tra vũ khí dẫn đến c.h.ế.t người, với lại kiểm tra thử xung quanh có dấu vết của hung thủ hay không.
Mặc dù trong lòng Mạnh Hoài Ninh oán thầm, hắn ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn ta cũng mong tri phủ ngu xuẩn tí!
Tốt nhất là không điều tra được gì cả, báo lên triều đình cũng chỉ có thể nói có hơn hai trăm người bị g.i.ế.c trên quan đạo.
Dù sao Mặc gia không có quét dọn chiến trường, mục đích chính là muốn ra oai phủ đầu với đảng hoàng hậu, chỉ cần đạt được hiệu quả, quá trình cũng không hề quan trọng.
Tra tới tra lui, người của tri phủ cũng chỉ tra được những người này là bị mũi tên loạn xạ b.ắ.n chết, còn một số người bị c.h.é.m thương, về manh mối gì đó, có thể nói không hề có dấu vết để lại.
Mặc cho có vô số dấu chân dưới mặt đất, nhưng ở trên quan đạo, vốn có rất nhiều người đi đường lui tới, điều này căn bản không tính là manh mối tìm kiếm hung thủ gì đó.
Tri phủ vốn không có đầu mối gì về việc này, chỉ đành cứng đầu viết tấu chương báo lên triều đình, nói dưới sự cai trị của ông ta đã xảy ra một vụ án g.i.ế.c người trọng đại, số người c.h.ế.t trên hai trăm, hung thủ hết sức xảo quyệt không để lại bất kỳ manh mối nào. _
Ông ta bước đầu phán đoán có thể là bọn cướp xung quanh ra tay đả thương người.
Về việc xung quanh nơi này có bọn cướp hay không, tri phủ căn bản không biết, nhưng ông ta viết tấu chương đến kinh thành, dù sao cũng không thể nói những người này c.h.ế.t một cách không rõ ràng, ngay cả đối tượng nghi ngờ cũng không có, hoàng thượng ắt sẽ cho rằng ông ta vô dụng.
Mạnh Hoài Ninh đích thân kề cạnh tri phủ quay về nha môn viết xong tấu chương, lại mắt thấy có sai dịch mang thư rời đi, hắn ta mới trở về Doãn thành, về phần xử lý những t.h.i t.h.ể kia như thế nào, thì không phải chuyện hắn ta nên bận tâm nữa.
Chỉ cần mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch của Mặc gia là được.
Hắn ta không có tới nha môn, mà là trực tiếp trở lại thôn Tây Lĩnh, báo tin tức này cho Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp cũng có ý nghĩ y hệt, trước mắt bọn họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đi kinh thành, huống hồ hắn cũng định nghe thử tin tức truyền về từ Nam Thụy hoặc Phí Nam Vũ ở kinh thành mới tính toán.
Chuyện hôm nay đều phát triển theo suy nghĩ của hắn, tạm thời yên lặng theo dõi tình hình được rồi.
Sau sự việc lần này, cuộc sống của Mặc gia lại hồi phục bình lặng như trước kia, nhưng huấn luyện binh lính trên núi lại hoàn toàn không có lười biếng, ngoài Mặc Cửu Diệp ra, mỗi ngày các huynh trưởng trong nhà đều lên núi huấn luyện cùng bọn họ.
Bên Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi, Hách Tri Nhiễm đang ở cữ, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều cần hắn đích thân đi thu xếp.
Ví dụ như khoai lang mà năm nay bọn họ gieo trồng ngoài ruộng đã chín, những bộ hạ cũ trong nhà đều lên núi huấn luyện, hắn chỉ đành vào thôn mời người đến đào giúp.
Bởi hạt giống là sản phẩm của không gian, cây trồng không chọn khí hậu và chất đất, khoai lang đào lên cực to, Mặc Cửu Diệp đặc biệt kiểm tra sơ sản lượng, lại đạt tới hơn năm ngàn cân, hầu như y hệt sản lượng trong không gian của tức phụ.