Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại nhân, Hách thị chạy trốn, Bát ca đi tìm người, ta trở lại là để báo tin.” Lý Hổ mồm miệng phều phào vội vàng nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt.

Hắn ta hiểu rất rõ những người ở đây, kiêng kị nhất chính là phạm nhân chạy trốn.

Lý Hổ không tin, bản thân mình nói Hách Tri Nhiễm bỏ trốn, Bành Vượng sẽ không lý gì mà không truy cứu.

Đích xác Bành Vượng thực sự kiêng kị chuyện phạm nhân bỏ trốn, tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng lời Lý Hổ nói, nhưng vẫn nhìn về phía Hách Tri Nhiễm, chuẩn bị tìm tòi sâu xa.

Hách Tri Nhiễm nhún nhún vai, cảm thấy bản thân mình không cần giải thích quá nhiều.

Bản thân nàng đã quay trở lại, nàng không hề chạy trốn là chứng cứ tốt nhất.

"Bành đại nhân, chúng ta đều quay trở lại, cái này cũng tính là chạy trốn à? Nếu như ngài tin tưởng lời nói của ta, vẫn nên nhanh chóng đi tìm Chu sai nha đi!

Chỉ cần có thể tìm thấy Chu sai nha còn sống, tất cả chân tướng không phải rõ ràng hay sao?”

Nghe xong lời nói của Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng cũng cảm thấy việc tìm được Chu Lão Bát như lửa sém lông mày.

Hắn ta nhìn về phía Lý Hổ, gằn giọng hỏi: "Lý Hổ, Chu Lão Bát ở chỗ nào?"

Ánh mắt Lý Hổ co rúm lại trong nháy mắt, không chú ý mà nói, căn bản không thể phát hiện được.

Chẳng qua, biểu hiện chột dạ này của hắn ta không qua được mắt Hách Tri Nhiễm.

Lý Hổ đã nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, chỉ cần hắn ta cắn c.h.ế.t việc Chu Lão Bát đi tìm Hách Tri Nhiễm, thì tuyệt đối sẽ không lộ ra bất cứ dấu vết gì.

Dù sao thì có thể lúc này Chu Lão Bát đã c.h.ế.t ngỏm. "Đại ca, Bát ca thực sự đi tìm Hách thị, ta không nói dối ngươi."

Bành Vượng đối với lời nói của hắn ta nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ẩn nhẫn tính tình hỏi.

"Các ngươi tách ra ở chỗ nào?"

Hách Tri Nhiễm thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, lo lắng Chu Lão Bát sẽ gặp nguy hiểm.

Bành Vượng còn tiếp tục hỏi như vậy, thì không những không hỏi được bất cứ tin tức hữu dụng nào, mà còn mất đi thời gian cứu viện quý giá nhất.

Không đợi cho Lý Hổ mở miệng xảo ngôn, Bành Vượng đã bị Hách Tri Nhiễm mời tới chỗ tránh xa đám người xung quanh.

Lý Hổ thấy đại nhân rời đi cùng Hách thị, lập tức trong lòng có cảm giác nguy cơ.

Thật rõ ràng, nhất định là đại nhân không tin lý do thoái thác của hắn ta, nếu không sẽ không đi theo Hách thị?

"Đại ca, ngươi đừng có tin cái nữ nhân c.h.ế.t tiệt đó nói."

Bành Vượng lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Lý Hổ, rồi mới nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

"Ngươi biết Chu Lão Bát ở đâu?"

"Ta không biết, nhưng ta có biện pháp khiến cho Lý Hổ nói thật."

"Biện pháp gì?" Bành Vượng thúc giục nàng mau trả lời.

"Ta từng học qua một loại bí pháp, có thể thôi miên ý chí con người, nhẹ nhàng hỏi ra sự việc muốn biết. Chẳng qua, ta học nghệ không tinh, còn cần Bành đại nhân phối hợp."

Kiếp trước, Hách Tri Nhiễm có người bạn thân, trình độ thôi miên cực kỳ cao, nàng học được một ít da lông từ người ta, dò hỏi một số sự việc đơn giản, nàng có thể nắm chắc bảy phần.

Vì để nâng cao xác suất thành công, cần thiết để cho Bành Vượng phối hợp mới được.

"Yêu cầu ta làm cái gì, ngươi nói nhanh." Đối với bản lĩnh của Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng không chút hoài nghi.

Hai ngày vừa rồi hắn ta đã được kiến thức không ít, cho rằng nữ nhân này chắc chắn còn có rất nhiều kĩ năng khác chưa biểu lộ ra ngoài.

"Bành đại nhân, vừa rồi ta đã nói học nghệ không tinh, vì để càng thêm chắc chắn, ta hy vọng ngươi đem Lý Hổ chuốc say. Đương nhiên không phải là chuốc say đến bất tỉnh nhân sự, tốt nhất là trạng thái nửa tỉnh nửa say là tốt nhất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK