Mặc Cửu Diệp đọc nhanh như gió, sau khi xem xong đặt công văn lên bàn.
"Đường huynh đệ không có khả năng làm chuyện như vậy."
Giọng của hắn vô cùng chắc chắn.
Tuy nói Mạnh Hoài Ninh không hiểu biết cách làm người của Đường Minh Duệ giống Mặc Cửu Diệp, nhưng hắn ta cũng cảm thấy Đường Minh Duệ sẽ không bởi vì ít việc nhỏ như vậy bí quá hoá liều đi thuê hung thủ g.i.ế.c người.
Mạnh Hoài Ninh biết, vừa rồi bát ca đã bắt được người, thừa dịp lúc này thẩm vấn trước.
"Nếu cửu ca nhàn rỗi mà nói, có thể tới thính đường nghe thẩm."
Mặc Cửu Diệp vào thành là vì tìm Đường Minh Duệ, nghĩ chuyện của hắn, nhất định là phải hiểu biết một chút.
"Nếu tiện, ta xác thật muốn nghe."
Dứt lời, hai người đi tới công đường.
Loại án tử này còn không có lý ra mặt mày, bước đầu dò hỏi người hiềm nghi là sẽ không công khai thẩm tra xử lí.
Bởi vậy, đại môn công đường là vẫn duy trì trạng thái đóng chặt.
Mạnh Hoài Ninh ngồi nghiêm chỉnh ở bên trên.
"Người đâu, áp giải người lên."
Hắn ta vừa dứt lời, rất nhanh đã có quan sai áp giải tráng hán kia đi đến.
Tráng hán vừa mới tiến vào công đường, đã quỳ gối ở giữa.
"Đại nhân, tiểu nhân đã nói hết, thật sự là Đường lão bản cho chúng ta ngân lượng, chúng ta mới đi g.i.ế.c Kim lão bản."
Mạnh Hoài Ninh hung hăng gõ đường mộc: "Bản quan không hỏi ngươi, ai cho ngươi nói chuyện?”
Hắn ta làm như vậy, xác thật có hiềm nghi che chở cho Đường Minh Duệ.
Bởi vì hắn ta biết, Đường Minh Duệ là đồng bọn hợp tác làm ăn với Mặc gia, cứ việc lúc trước gia hỏa này cũng từng thích tiểu hôn thê của hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn là chính mình thắng.
Vì làm ăn của Mặc gia tương lai, hắn ta cũng phải dốc hết toàn lực tra ra chân tướng sự thật giúp Đường Minh Duệ giải vây.
Khi nói chuyện, tâm mắt Mạnh Hoài Ninh đã dừng ở trên người đám người tráng hán vừa mới bị Mặc Sơ Hàn bắt trở về.
"Ngươi là Trần Võ?"
Vừa rồi tráng hán không chạy trốn thành công, đã biết tất cả đều xong rồi.
Ông ta cũng là người có thể thấy rõ ràng tình thế, bị Mạnh Hoài Ninh dò hỏi, quy củ dập đầu.
"Thảo dân đúng là Trân Võ."
Mạnh Hoài Ninh lại gõ vang đường mộc lần nữa.
"Vương Lâm nói, Đường lão bản thuê người g.i.ế.c hại Kim lão bản, tiền bạc là hắn tự tay giao cho ngươi, có việc này không?”
Bị hỏi đến việc này, ánh mắt Trần Võ trở nên trốn tránh.
Mạnh Hoài Ninh có thể nhìn thấy, trong lúc lơ đãng ông ta liếc Vương Lâm bên cạnh một cái, ngay sau đó mới hàm hồ nói: "Thảo dân không biết đại nhân nói chính là cái gì."
Mạnh Hoài Ninh làm huyện lệnh lâu như vậy, phạm nhân ngoan cố thấy nhiều, căn bản không cần tốn nhiều miệng lưỡi với ông ta.
"Người đâu, Trần Võ không thành thật, đánh hai mươi đại bản cho bản quan." Những cái đó quan sai đi theo Mạnh Hoài Ninh lâu rồi, cũng hiểu biết tính tình của hắn ta, không đợi Trần Võ xin khoan dung đã tiến lên ngăn chặn miệng ông ta, lôi người ra công đường.
Hai mươi đại bản rất nhanh đánh xong, Trần Võ bị kéo trở về.
Mạnh Hoài Ninh cũng không lập tức dò hỏi, mà là phân phó quan sai mang tới một chậu nước muối đặt ở bên cạnh ông ta.
"Trần Võ, miệng vết thương gặp được nước muối, còn thống khổ hơn hai mươi đại bản mấy lần, kế tiếp bản quan hỏi ngươi, hy vọng ngươi nghĩ kỹ rồi lại trả lời."