"Các ngươi... các ngươi chờ đã." Vừa rồi Quý phi luôn không nói chuyện, bởi vì đang suy nghĩ đến việc gì đó trong đầu.
Nhưng bà cũng không bỏ qua sự có mặt của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, thấy họ sắp rời đi, bà vội vàng gọi lại.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm quay người lại và nhìn bà.
Viên Quý phi hít một hơi thật sâu.
"Nếu như có cơ hội, có thể sắp xếp cho ta và Nam Vũ gặp nhau được không?"
Có trời mới biết, năm đó khoảnh khắc nhìn Phí ma ma đưa con của bà đi, thì bà đã bắt đầu hối hận rồi.
Chỉ vì ham muốn danh phận và quyền lực ở trong lòng, khiến bà phút chốc đánh mất chính mình.
Hơn hai mươi năm qua, bà luôn tự trách chính mình, không phải vì phát hiện ra Mặc Cửu Diệp là nam nhi, mà cứ luôn hổ thẹn đối với cốt nhục của mình sinh ra.
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, bà nguyện ý không cần vị trí Quý phi ghê tởm này, lúc đó bà sợ nhưng khi sinh ra được là nữ nhi, bà cũng không chút do dự yêu thương ôm ấp bên cạnh mình.
Vừa rồi nghe Mặc Cửu Diệp kể đơn giản một số chuyện Phí Nam Vũ đã từng trải, tim bà như đang rỉ máu.
Nếu nhi tử ruột của bà có thể quay lại bên cạnh bà, thì bà nguyện ý dùng mạng sống của mình để đổi lấy tất cả...
Đương nhiên, những gì Viên Quý phi nghĩ trong lòng, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không hiểu được.
Họ vừa nói ra thân phận thực sự của Phí Nam Vũ chỉ là đơn thuần muốn giúp đỡ người sau này thôi. "Quý phi nương nương hiện tại hãy bảo trọng thân thể, buổi tối ta có thể lẻn vào hoàng cung. Nếu có thể, ta sẽ nghĩ cách sắp xếp cho các người gặp mặt."
Mặc Cửu Diệp nói xong, kéo Hách Tri Nhiễm tiếp tục đi ra ngoài, lần này Vương ma ma và Viên Quý phi đều không ngăn cản.
Mặc Cửu Diệp vốn định đưa Hách Tri Nhiễm rời khỏi nơi Viên Quý phi và đi quanh quẩn lân cận một lúc.
Nếu bây giờ họ tiến vào không gian nghỉ ngơi, Tiểu Bạch quay lại sẽ không thể tìm thấy họ.
Ngay lúc Mặc Cửu Diệp đang định tìm một nơi tránh xa tầm mắt của Vương ma ma thì bóng dáng Tiểu Bạch xuất hiện trên bầu trời.
Hắn kéo Hách Tri Nhiễm đi nhanh vài bước về sân sau viện, vừa đứng vững thì Tiểu Bạch đã đậu lên vai hắn.
Mặc Cửu Diệp không lập tức lấy cuộn giấy ở chân Tiểu Bạch mà kéo Hách Tri Nhiễm tiếp tục đi đến một nơi hẻo lánh.
Hắn rất quen thuộc với xung quanh tẩm cung của Viên Quý phi, biết nơi nào tương đối hẻo lánh yên tĩnh.
Mặc dù lúc này trong tẩm cung không có ai khác ngoại trừ Viên Quý phi và Vương ma ma, nhưng phu thê hai người dù sao muốn tiến vào không gian, nên vị trí này nhất định phải an toàn.
Đi tới nơi ở của những nô tỳ đã từng ở, Mặc Cửu Diệp nhìn xung quanh một vòng quay qua gật đầu với Hách Tri Nhiễm.
Hai người đồng loạt xuất hiện trong không gian.
Cơm Nắm đã quen khi có Tiểu Bạch bầu bạn, vừa rồi Tiểu Bạch bị chủ nhân mang đi ra ngoài, trong lòng nó cứ không vui.
Lúc này, nhìn thấy chủ nhân cùng Tiểu Bạch cùng nhau xuất hiện, tiểu gia hỏa vui mừng lắc lư đầu chạy như bay tới.
Tiểu Bạch cũng coi Cơm Nắm như bạn tốt của mình, mặc dù Cơm Nắm thỉnh thoảng chọc vào lông của nó nhưng lúc rời xa nhau thì có cảm giác nhớ nhau.
Tiểu Bạch hướng về phía Mặc Cửu Diệp vỗ cánh vài cái, sau đó nhấc chân có buộc cuộn giấy lên, ra hiệu cho chủ nhân nhanh chóng tháo cuộn giấy ra để đi chơi cùng tiểu gia hỏa.
Mặc Cửu Diệp mỉm cười nhìn hai tiểu gia hỏa rồi lấy cuộn giấy xuống.