Nếm thử một lần, các nàng căn bản không dừng lại được.
Quả thực ăn quá ngon, đừng nói trên đường lưu đày, cho dù thời điểm ở kinh thành các nàng cũng chưa từng ăn qua mĩ vị như thế.
Nhóm tẩu tẩu đau lòng Hách Tri Nhiễm vất vả, nghiêm túc học tập kỹ xảo nướng thịt của nàng, sau đó tiếp nhận công việc.
Hách Tri Nhiễm đứng dậy duỗi người, sau đó mang một chút thịt khô đã nướng xong đi cho tất cả mọi người nếm thử.
Phàm là người ăn đến thịt khô mĩ vị, không có một ai là không khen ngợi ăn ngon.
Hách Tri Nhiễm vui vẻ, trực tiếp làm chủ, thịt khô hôm nay quản đủ.
Mãi cho đến khi trời tối, bởi vì lý do công cụ có hạn, thịt khô mới nướng được một phần ba.
Triệu thị lo lắng thịt khô để lâu sẽ hỏng mất, chủ động yêu cầu dẫn theo nữ quyến nhà mình làm cả đêm không nghỉ.
Chủ mẫu nhà họ Tạ cũng tỏ vẻ, ngày mai, ban ngày người nhà họ Phương nghỉ ngơi, các nàng sẽ tiếp tục.
Dự kiến lấy tốc độ như vậy, ngày mai trước khi trời tối, toàn bộ thịt khô kia sẽ nướng xong.
Thời tiết mùa này oi bức, vì phòng ngừa những thịt sói được ướp kia hỏng mất, Hách Tri Nhiễm dẫn người cùng nhau dọn tất cả đến bên bờ sông.
Nơi đó nhiệt độ thấp hơn một chút, có lợi cho bảo tồn.
Bận việc một ngày, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi. Sau khi rửa mặt một phen, Hách Tri Nhiễm trở lại trong lều trại.
Mặc Cửu Diệp quan tâm nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay nàng vất vả nhất".
Hách Tri Nhiễm vốn tưởng rằng Mặc Cửu Diệp lúc này sẽ nói gì đó với nàng, nhưng mà, hắn cũng không nói.
Nếu hắn không nói, chính mình mở đầu cũng được.
"Phỏng chừng người nhà họ Lý ngày mai là có thể đến kinh thành”.
"Ừ, bọn họ tới kinh thành, tin tức người c.h.ế.t trong lều tranh không phải là ta rất nhanh sẽ bị kẻ thù biết được".
Ngữ điệu của Mặc Cửu Diệp cực kỳ bình đạm, dường như là sự việc không liên quan gì đến mình vậy.
Hách Tri Nhiễm đối với thái độ của hắn có chút khó hiểu.
"Chàng không lo lắng bọn họ sẽ lại phái người tới đây sao?"
"Loại chuyện này không phải ta và nàng có thể phòng được".
Nếu không phải vẫn luôn đi theo Hách Tri Nhiễm bận rộn, chỉ sợ Mặc Cửu Diệp cả ngày đều sẽ cân nhắc vấn đề này.
Tuy nhiên, hắn không muốn làm cho Hách Tri Nhiễm phải lo lắng theo, mới cố ý bình đạm như vậy.
Lấy tình cảnh trước mắt của bọn họ, gặp được chuyện như thế chỉ có thể bị động, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.
Muốn chủ động xuất kích, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Ngay cả điều cơ bản nhất, bắt giặc bắt vua trước cũng không thể làm được.
Lý Nhu Nhi đã chết, bên cạnh nàng thật vất vả ngừng nghỉ hai ngày, lại phải suy xét đề phòng kẻ thù hạ độc thủ.
Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm cũng sẽ không sợ hãi những thứ này, còn không phải là một ít phiền toán ẩn hình hay sao?
Cứ việc đến đây. Huống hồ Mặc Cửu Diệp nói cũng có đạo lý, kẻ thù ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, thực sự khó lòng phòng bị. Bọn họ chỉ có thể thời khắc giữ tâm lý đề phòng, lấy bất biến ứng vạn biến.
Vì để cho Mặc Cửu Diệp có thêm đồ bảo mệnh trong tay, Hách Tri Nhiễm không hề lấy lại nỏ tiễn mini dùng lúc b.ắ.n c.h.ế.t bầy sói, mà một lần nữa mua sắm thêm mũi tên cho hắn.
"Cái này cho chàng, thời điểm mấu chốt sẽ dùng tới".
Từ lúc Mặc Cửu Diệp cầm lấy nỏ tiễn kia, đã thực sự thích món vũ khí tinh xảo nhỏ gọn này.
Hắn thoáng nhìn Hách Tri Nhiễm thật sâu.
"Cảm ơn".