Các nữ thân quyến lúc này vẫn đang kinh sợ, ban nãy bọn họ chỉ trông thấy Cửu đệ muội đi tới nói vài câu với Mặc Nguyên Sách, tiếp sau đó đám người man di đều ngã gục xuống...
Dù sao bọn họ cũng chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, cũng không biết nhiều về những thứ như bột trắng, bọn họ chỉ nghĩ rằng đó là bụi bay lên khi đánh nhau.
Tất cả những điều này thật quá khó bề tưởng tượng, đến nỗi họ không thể tiêu hóa nó một cách nhanh chóng.
Nghe thấy Hách Tri Nhiễm gọi, tất cả mọi người ngoại trừ Mặc lão phu nhân đều cảm thấy như tỉnh khỏi cơn mê.
Mặc lão phu nhân biết nàng dâu thứ chín sẽ không vô duyên vô cớ gọi bọn họ nên bà liền nhắc nhở:
"Mau đi thôi, xem xem Cửu đệ muội của các con có chuyện gì."
Sau khi nghe được mẹ chồng nhắc nhở, những người phụ nữ dần dần phục hồi mạch suy nghĩ, rồi theo bà nhanh chân chạy về phía Hách Tri Nhiễm.
Nhìn thấy người nhà mình đến, Hách Tri Nhiễm không nói lời nào, đặt cái bao lớn trước mặt mọi người.
"Mẹ, các tẩu tẩu, lũ chó của chúng ta bị thương, một mình con không thể xử lý được, cần mọi người giúp đỡ."
Các nữ thân nhân của Mặc gia cũng cảm thấy không vui khi nhìn thấy những con ch.ó toàn thân đầy m.á.u trước mặt, thậm chí còn có người mềm lòng và bắt đầu lau nước mắt.
Nhị tẩu đau lòng nói: "Tội nghiệp lũ chó, vì bảo vệ chúng ta mới thê thảm như vậy."
Mặc lão phu nhân là người bình tĩnh nhất, thấy các con dâu còn ở đó đa sầu đa cảm, bà vội thúc giục: "Nếu thương xót những con ch.ó này thì hãy nghe Cửu đệ muội của các con sắp xếp và giúp chữa trị vết thương ngay lập tức."
Khi còn trẻ, bà đã cùng lão Quốc công đến biên ải, những trận chiến như vậy bà đã chứng kiến nhiều rồi.
Có điều, lúc đó thứ bà thấy đều là những người bị thương, còn bây giờ lại thấy những con ch.ó bị thương.
Cảm giác cũng vậy, nhìn vào đều khiến người ta cảm thấy xót xa.
Dù mẹ chồng không nói, các tẩu tẩu cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ chữa trị, chỉ là họ không hiểu về y học nên chỉ có thể nhìn về phía Hách Tri Nhiễm, chờ đợi chỉ thị của nàng ấy.
Hách Tri Nhiễm mở chiếc túi lớn ra.
"Mọi người nhìn này, trước tiên hãy lau miệng vết thương bằng thứ này, có thể tránh về sau bị lở loét, còn nữa, cái này là để cầm máu, sau khi bôi lên thì chỉ cần buộc lại bằng một miếng băng vải..."
Không chỉ có dược phẩm, Hách Tri Nhiễm còn chuẩn bị sẵn vài chiếc d.a.o cạo.
Thứ này mọi người đều không xa lạ gì, thân là nữ tử thời cổ đại, khi tỉa râu cho phu quân ai cũng sẽ dùng nó.
"Còn cái này nữa, cần phải cạo sạch lông ở vùng bị thương của lũ chó để thuận tiện cho việc điều trị vết thương".
Thời gian không chờ đợi ai, Hách Tri Nhiễm phân phát d.a.o cạo râu cho mọi người xong thì nói tiếp: "Còn nữa, nếu gặp phải những con ch.ó bị thương nặng thì hãy giao tất cả cho muội, mọi người chỉ cần chăm sóc vết thương ngoài da là được."
Tất cả những nữ thân quyến, bao gồm cả Mặc lão phu nhân và Mặc Hàm Nguyệt đều trịnh trọng gật đầu, tất cả ngay lập tức bắt đầu kiểm tra vết thương cho lũ chó.
Kỳ thực, trong lòng họ cũng rất sợ phải xử lý những vết thương đẫm máu.
Nhưng khi họ nghĩ rằng vì sợ hãi mà làm chậm trễ việc chữa trị, thì chính họ sẽ trở thành những tội nhân vô dụng. Với niềm tin này, những người phụ nữ đều nỗ lực vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, mạnh dạn thử tìm cách chữa trị cho lũ chó.