Tới lui như vậy, tiếp xúc giữa hai người bèn nhiều hơn.
Dần dần, Hách Tử Minh phát hiện, khí chất đoan trang trên người Lan Nhi hoàn toàn không thua kém những tiểu thư khuê các trong kinh thành, thậm chí còn tốt hơn một bậc.
Nàng ấy đoan trang, lại không có dáng vẻ kệch cỡm và không coi ai ra gì của thiên kim quý tộc.
Đây là kiểu thê tử mà hắn ta tha thiết ước mơ, huống hồ tướng mạo Lan Nhi tú lệ, cho dù xem xét từ mặt nào, đều là loại hình nữ tử hắn ta muốn cưới.
Dần dà, Hách Tử Minh phát hiện có lẽ mình đã thích cô nương này.
Lan Nhi cũng cảm thấy Hách gia đại công tử chẳng những bề ngoài xuất chúng, học thức tài giỏi, còn là thánh thủ phụ khoa được mọi người trong kinh thành truyền đến mức thần kỳ.
Nam tử có tướng mạo lại có tài hoa như vậy, nếu nàng ấy không động lòng thì đó là giả.
Nhưng Lan Nhi biết thân phận của mình, huống hồ nàng ấy đã từng âm thầm thề ở trước mặt Tứ công chúa, cuộc đời này chỉ sống vì ngày tận mắt nhìn thấy nàng ấy trả được mối thù, về tình yêu nam nữ gì đó, nàng ấy cảm thấy mình không có tư cách như vậy.
Mặc dù hai người có ý với nhau, nhưng bọn họ đều biết rõ quan niệm dòng dõi thế tục, ai cũng không mở miệng chọc thủng lớp màng cửa sổ kia.
Cho đến hôm nay, Lan Nhi biết Hách đại công tử đã sắp phải hồi kinh, vì để mình không càng lún càng sâu, nàng ấy đều cố gắng né tránh thời gian ra khỏi cửa hai người có thể sẽ chạm mặt. Hách Tử Minh cũng y chang, hắn ta không biết nhị lão trong nhà có thể chấp nhận hắn ta cưới một tỳ nữ tạm thời vẫn chưa thể gặp ánh sáng hay không, hắn ta cũng không dám hứa hẹn gì với Lan Nhi.
Mấy ngày nay hắn ta cũng ở trong nhà, cố gắng giảm bớt cơ hội chạm mặt đối phương.
Hôm nay nếu không phải hắn ta tìm mẫu thân hỏi thăm chuyện hồi kinh, cũng sẽ không xuất hiện ở trong viện.
Hắn ta vốn dự tính thăm dò thử bên mẫu thân, nếu hắn ta muốn từ quan ở lại Tây Bắc, có thể nhận được sự lý giải của mẫu thân, thế thì hắn ta có thể dựa theo kế hoạch của mình, từng bước từ từ nói với người nhà.
Ai ngờ, thật trùng hợp, mẫu thân lại sớm phát hiện ra manh mối như vậy.
Nhi tử do mình nuôi lớn, có nói thật hay không, Hách phu nhân vẫn có thể nhìn ra.
"Con là hài tử do một tay nương nuôi lớn, nương làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của con?
Từ nhỏ con đã khác với những tử đệ nhà giàu kia, lúc bọn họ phong hoa tuyết nguyệt, hậu viện của con ngay cả thị thiếp cũng không có, nương biết con là muốn tìm một cô nương yêu thích sống chung cả đời."
Hách Tử Minh thấy mẫu thân đã nói đến mức này, hắn ta biết không thể giấu chuyện của mình nữa.
Nếu như vậy, hắn ta dứt khoát nói thẳng ý nghĩ của mình.
"Nương, con cảm thấy Lan Nhi cô nương tú ngoại tuệ trung, đoan trang lễ phép, hơn nữa không có dáng vẻ kệch cỡm như những tiểu thư khuê các..."
Hách phu nhân làm sao không nhìn thấy khí thế và đoan trang của Lan Nhi?
Tuy nhiên, trong tư tưởng ăn sâu bén rễ của bà ấy, nhi tức tương lai chắc chắn là cô nương môn đăng hộ đối với Hách gia, chưa từng nghĩ tới Hách Tử Minh sẽ thích một tỳ nữ.
Tuy Hách Tử Minh không nói thẳng hắn ta thích Lan Nhi, nhưng Hách phu nhân là người từng trải còn có gì không rõ chứ?
Bà ấy đến Tây Bắc được một khoảng thời gian, đã thích ứng phong thổ nhân tình của nơi này, hơn nữa vô cùng thích kiểu tiếp xúc không có quan niệm đẳng cấp giữa người với người.