Nhưng Chu tộc trưởng lại suy xét đến tình cảnh hiện tại của bọn họ, nên mở miệng chỉ cần tiền thuê nhà một tháng một mà thôi.
Bọn họ ấn tượng với sự tốt bụng của Chu tộc trưởng.
Nhân tình này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm xin ghi nhận.
Hách Tri Nhiễm đang chuẩn bị lấy tiền từ không gian, thì Ngũ ca được Ngũ tẩu dìu đi tới.
"Cửu đệ muội, Ngũ ca muội nói rằng săn thú góp được ít tiền, nên tiền thuê nhà lần này để chúng ta trả."
Vừa nói xong, Ngũ ca lấy ra từ trong n.g.ự.c một cái túi đã không nhìn ra màu sắc, đưa ra trước mặt mọi người rồi đổ ra mấy khối bạc vụn, lấy ra một khối đưa cho Chu tộc trưởng.
Chu tộc trưởng cầm bạc vụn trong tay ước lượng một phen, chỉ nhiều không ít.
Lão nhân gia làm việc rất nghiêm túc.
"Bạc này chưa biết bao nhiêu lượng, đợi đến ngày mai cho người nhà mang vào thành đổi một chút, còn thừa bao nhiêu ta trả tiền cho các ngài."
Lão nhân gia chân chất như vậy, Hách Tri Nhiễm cực kỳ quý mến.
"Không cần đâu lão nhân gia, còn thừa bao nhiêu ngài giữ lại mua thịt mà ăn, nếu thiếu thì ngài cứ nói."
Cả đời làm nông nên Chu tộc trưởng cực kỳ tằn tiện.
Bọn họ lại bị người Thôi gia chèn ép nhiều năm như vậy, nên cực kỳ căm phẫn những kẻ hay chiếm lợi của người khác. "Không, không, không, tiền thuê nhà là thuê nhà, tiền thừa nhất định phải trả lại."
Thấy thái độ lão nhân gia thành khẩn, Hách Tri Nhiễm cũng không tốn lời nữa.
"Lão nhân gia, thời gian không còn sớm chúng ta trước đi tới viện thu dọn lại một phen, ngài cũng sớm về nghỉ ngơi đi."
Chu tộc trưởng cười gật đầu, cực kỳ có lòng gọi mấy người trẻ tuổi trong tộc giúp nhóm nữ quyến thu dọn đồ vật.
Tạ gia và Phương gia cũng được đối xử tương tự, Triệu tộc trưởng chỉ lấy một tháng tiền thuê nhà rồi sai người đưa bọn họ đến chỗ ở.
Người Mặc gia đến chỗ ở, Mặc lão phu nhân xem qua rồi tự mình đi phân phòng cho mọi người.
Chính phòng đương nhiên cho trưởng bối là bà ở, năm gian chính phòng hai bên chia cho phu thê Mặc Trọng Viễn, phu thê Mặc Sơ Hàn, một gian cho phu thê Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Hai gian còn lại nghĩ đến Mặc Vân Phong đã qua đời cho nên chia cho Tam tẩu một mình một gian.
Còn lại một gian, nhóm tẩu tử đều cho rằng mọi người ở cùng một chỗ vừa ấm áp mà còn có người nói chuyện nên tập thể yêu cầu ở lại một gian.
Mặc lão phu nhân thấy thế chia cho các nàng một gian có giường đất lớn nhất.
Còn Mặc Hàm Nguyệt thì được chia cho đông sương phòng gần chính phòng.
Mặc lão phu nhân cũng không quên mấy người Lương Hạo, năm người bọn họ tạm thời ở lại tây sương phòng.
Ngũ ca đã có kinh nghiệm với cuộc sống trong thôn, thấy trong phòng lạnh lẽo thì thu xếp đi chặt chút củi về cho mọi người sưởi ấm.
Chặt củi là tất yếu, một nhà có nhiều nam nhân như Mặc gia sao có thể để một mình hắn ta thân thể suy yếu đi làm được.
Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn vừa mới ngăn cản Ngũ ca, lúc bản thân đang định đi thì nghe thế bên ngoài viện có tiếng bước chân. Hai huynh đệ đi ra cửa xem xét.
Chỉ thấy hai hán tử Chu gia gánh bốn bó củi đi tới.
Bọn họ trực tiếp đặt ở cửa Mặc gia.
"Đây là tộc trưởng bảo chúng ta đưa tới, lão nhân gia nói, ban đêm các ngươi không tiện lên núi chặt củi, bốn bó củi này cho các ngươi dùng tạm."