Mặc gia thì trái lại, nhiều người như vậy, đều quan tâm sản phụ, cũng không ai nói muốn đi xem hài nhi.
Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng đã kịp phản ứng lại, trong lòng hắn còn đang bế nhi tử của mình.
Chỉ là, nhi tử nhỏ quá, thân thể hắn cứng đờ ở đó cũng không dám nhúc nhích, sợ rằng sức lực của mình quá lớn làm nhi tử hỏng mất.
"Nương, nhạc mẫu, hai người ai tiếp lấy hài tử đi."
Hắn muốn xem thử hài tử, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Mặc lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nhi tử nhà mình, nhớ tới năm xưa khi bà sinh Mặc Quân Duệ.
Khi đó Mặc Kình cũng vậy, vì là hài tử đầu tiên của bọn họ, căn bản không có kinh nghiệm bế con, lúc bà đỡ đẻ giao hài tử cho ông, cũng y chang Mặc Cửu Diệp, cứ như một người gỗ đứng ở đó không dám nhúc nhích.
Bà giành trước Hách phu nhân một bước, tiến lên đón lấy hài tử từ trong lòng Mặc Cửu Diệp.
Hách phu nhân thì bước lên nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.
Sau đó, khóe môi của hai người đều không tự giác giương lên một độ cong thật lớn.
"Thông gia, tiểu ngoại tôn của ta thật sự rất trắng."
Mặc lão phu nhân vui sướng hùa theo: "Đúng vậy, những hài tử khác sinh ra đều đỏ rực, hài nhi này lại trắng trẻo sạch sẽ."
"Nhìn mặt mày này, có tám phần giống Cửu Diệp." Hách phu nhân nói. "Thông gia mẫu là chưa thấy khi Cửu Diệp còn bé, hai phụ tử này quả thực chính là cùng một khuôn mẫu."
Hách Tri Nhiễm nghe thấy hai người nói chuyện, tạm thời phớt lờ cơn đau của thân thể.
"Nương, bế hài tử tới cho con xem thử."
Nàng muốn nhìn xem nhi tử của nàng, rốt cuộc nhi tử mà nàng khó khăn mang thai mười tháng, lại phải chịu tội lớn như vậy mới sinh ra như thế nào.
Mặc lão phu nhân nghe vậy, ôm hài tử đi tới trước giường, xoay mặt hài nhi về phía Hách Tri Nhiễm cho nàng xem.
"Nhiễm Nhiễm, con xem, có phải trông rất giống Cửu Diệp không?"
Tiểu oa nhi chỉ là khóc vài tiếng khi mới sinh ra, sau khi được bà đỡ đẻ dùng chăn bọc kỹ lại, chỉ phút chốc thì đã tiến vào trạng thái ngủ say.
Tiểu oa nhi có sẵn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trong trắng ửng hồng, cái miệng nhỏ chiêm chiếp lại với nhau, dường như còn đang thổi bong bóng.
Thật sự rất đáng yêu, Hách Tri Nhiễm cảm thấy đây là tiểu oa nhi đáng yêu nhất mà nàng từng thấy.
Tình thương của mẫu thân phát ra từ đáy lòng này tự nhiên dâng trào, nếu không phải bây giờ nàng không tiện, thật sự muốn ôm tiểu bảo bối vào lòng hôn một cái.
Ngay khi nàng đưa ánh mắt trìu mến nhìn chằm chằm nhi tử, bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhức của bụng dưới lại xuất hiện.
Hách Tri Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng nhíu mày lại, sau đó thốt lên một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Mặc Cửu Diệp vốn cũng muốn đến gần nhìn nhi tử, nghe thấy tiếng của Hách Tri Nhiễm, ngay cả nhi tử hắn cũng không nhìn nữa, lập tức tiến lên nắm lấy tay nàng.
"Nhiễm Nhiễm, có phải lại đau không?"
Bên bà đỡ đẻ Triệu cũng nhanh chóng đi kiểm tra, sau đó vội vàng nói: "Hai vị bế hài tử ra ngoài trước, nhóc thứ hai sắp ra đời rồi." Hách phu nhân và Mặc lão phu nhân liếc nhìn Hách Tri Nhiễm, cho nàng một ánh mắt cổ vũ, mới bế hài tử rời khỏi.
Nhị bảo sinh ra còn thuận lợi hơn đại bảo, Hách Tri Nhiễm có kinh nghiệm, hơn nữa nàng cũng không có mất sức.
Bà đỡ đẻ vừa nói dùng sức, thì nàng phối hợp dùng hết sức.
Chỉ là lần này dùng sức, nhị bảo tức khắc oa oa lọt ra.
Bà đỡ đẻ hưng phấn nói: "Chúc mừng chúc mừng, bào thai thứ hai là nữ hài nhi, chúc mừng hai phu thê các người nhi nữ song toàn."