Sau khi Tiểu Bạch ăn uống no, lập tức vỗ cánh mang bức thư của Mặc Cửu Diệp bay về phía thôn Tây Lĩnh.
Cả quãng đường của ba huynh đệ diễn ra vô cùng suôn sẻ, để có thể sớm ngày về phía Tây, miễn là còn chút sức lực họ vẫn sẽ kiên trì đi tiếp.
Với tốc độ như vậy, cuối cùng sau mười ngày ròng rã họ cũng đã đến biên giới phía Tây.
Dù sao đây cũng là nơi có thành trì, thủ vệ cũng khá nghiêm ngặt, lính canh sẽ kiểm tra khi có người ra vào cổng thành.
Bây giờ Tư Manh tiên sinh đã yếu lắm rồi, nếu không phải vì không muốn ông ta chết, bọn họ đến một hạt cơm cũng không muốn cho ông ta ăn.
Chỉ là chở một người đầy vết thương như vậy trong xe ngựa, chắc chắn không thể vượt qua được cổng thành, thậm chí còn có thể rước thêm không ít phiền phức.
Lục ca có chút lo lắng hỏi: "Cửu đệ, làm sao bây giờ?"
Mặc Cửu Diệp nhìn người dân đang xếp thành hàng dài trước mặt.
"Chúng ta cứ xếp hàng trước, ta đi chuẩn bị một chút."
Người ta thường nói chỉ cần có tiền thì sẽ có thể xoay chuyển thiên hạ, Mặc Cửu Diệp không tin đám lính canh này sẽ không thích tiền.
Nhân lúc xe ngựa đang xếp hàng, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng tiến về phía đám linh canh tỏ ra vô cùng sốt ruột.
Khi đám quan binh nhìn thấy một nam nhân đang chạy về phía mình, bọn họ cho rằng hắn muốn xông vào cửa thành, liền giơ vũ khí lên ngăn lại.
"Làm gì? Muốn vào thành thì xếp hàng đi." Mặc Cửu Diệp vốn không quan tâm đến tiền bạc, chỉ cần thuận lợi vào thành là được.
Vì vậy, hắn vừa dò hỏi đám quan binh, vừa lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay họ.
Ngay sau đó chỉ vào chiếc xe ngựa ở phía sau, nói: "Nhà ta có người bị bệnh nặng, đang vội vào thành khám bệnh, ngài xem xét xem có châm chước được hay không?"
Sau khi tên lính nhận lấy tiền, lập tức trở nên vô cùng hứng khởi.
Từ kích thước thỏi bạc, hắn có thể biết được chừng này cũng phải được năm lượng, từng này đã bằng một năm quân lương của hắn ta rồi.
Tên quan binh lập tức thay đổi sắc mặt, thái độ quay ngoắt 180 độ.
"Khám bệnh quan trọng hơn, không được chậm trễ."
Dứt lời, hắn nhanh chóng giải tán hàng người dài đang chắn trước lối đi qua một bên, để xe ngựa đi qua.
Xe ngựa thuận lợi tiến vào, đến thẳng núi Tiểu Khâu mà Tư Manh tiên sinh đã nhắc đến.
Mặc dù nơi đó có rất ít người, nhưng đội quân Đại Thuận vẫn đóng quân ở đó.
Tất nhiên trong đội quân vẫn sẽ có người nhận ra huynh đệ bọn họ, cho nên bọn họ càng phải cẩn thận hơn để không để lộ danh tính.
Vậy nên, huynh đệ bọn họ quyết định tìm một nơi cách xa quân doanh một chút để lên núi.
Đương nhiên, một người sẽ phải ở lại để trông chừng Tư Manh tiên sinh, nếu như ông ta nói sai vị trí, huynh đệ bọn họ còn có thể tiếp tục thẩm vấn.
Mặc dù Mặc Cửu Diệp có biết đôi chút về cổ thuật, nhưng cũng chỉ là một chút kiến thức nguyên lý mà thôi, không rõ chi tiết lắm.
Đặc biệt là Khôi Lỗi cổ, về vấn đề thao túng thời gian cũng không rõ ràng lắm.
lão gia Tư Manh tiên sinh này vô cùng xảo quyệt, không có lời nào là thật cả.
Theo lý mà nói, sau khi đám người Mặc Cửu Diệp đến biên giới phía Tây, trước tiên bọn họ nên tìm đám người Tam ca trước để hỏi xem có tìm thấy manh mối nào không mới phải.
Nhưng xét đến thời gian thao túng của con rối cỗ, Mặc Cửu Diệp không dám bất cẩn.