"Trong trường hợp này, mẹ có phương án nào tốt không?"
Mặc lão phu nhân thở dài nói: "Mạnh đại nhân đã nói ba ngày nữa sẽ tới cầu hôn. Ngài ấy không có trưởng bối nào ở Doãn thành, nên để ta quyết định ngày cưới là được."
"Nếu mẫu thân có ý gì, thì cứ làm theo ý mẫu thân là được." Mặc Cửu Diệp đồng ý.
Hiếm có lúc mẫu thân muốn chủ động, nên đương nhiên người làm nhi tử là hắn sẽ phải thành toàn cho bà.
Hơn nữa, sau một thời gian tiếp xúc với Mạnh Hoài Ninh, hắn đã hiểu được tính cách của Mạnh Hoài Ninh, là một người rất kiên định, Hàm Nguyệt có thể cưới một người như vậy, thì với tư cách huynh trưởng của con bé hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hách Tri Nhiễm không phản đối, nàng đã bắt đầu tính toán xem sẽ chuẩn bị loại của hồi môn nào cho cô muội muội của phu quân rồi.
Dù bây giờ Mặc lão phu nhân vẫn còn quyền lên tiếng nhưng bà đã giao quyền quản gia cho nàng ngay từ khi bắt đầu con đường lưu đày.
Trong khoảng thời gian này, dù nàng có quyết định thế nào đi chăng nữa, thì mẫu thân phu quân cũng chưa bao giờ đưa ra bất kỳ phản đối nào, điều đó cho thấy bà rất tin tưởng nàng.
Huống chi tài chính của gia đình đều nằm trong tay nàng, mặc dù nàng thường chia một ít cho các huynh tẩu nhưng đó chỉ là một phần nhỏ.
Hơn nữa, Mặc gia cũng chưa có chia cắt, cả nhà cùng chung sống, nên của hồi cưới của em chồng đương nhiên sẽ phải do chị dâu làm chủ gia đình là nàng sắm cho.
Vật liệu trong không gian của Hách Tri Nhiễm cũng phong phú như của bất kỳ quốc gia nào, và nàng sẽ không keo kiệt đối với của hồi môn của Mặc Hàm Nguyệt.
Tuy nhiên, của hồi môn này cũng rất đặc biệt. Trước hết, phải xem xét sính lễ mà người bên đàng trai tặng đã, của hồi môn có thể được trao tùy theo số lượng của sính lễ.
Cũng có thể nhìn vào nguồn tài chính của gia đình mẫu thân ruột, nếu gia đình mẫu thân ruột giàu có sung túc, họ đương nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với nữ nhi đã gả qua.
Tuy nhiên, mặc dù bây giờ họ được coi là tự do nhưng rốt cuộc họ vẫn đang bị lưu đày.
Ai cũng biết rằng bọn họ không một xu dính túi khi rời kinh thành, sau khi đến Tây Bắc, nàng bắt đầu kinh doanh một số công việc kinh doanh nhỏ, người ngoài xem thì thu nhập của nàng cũng chỉ có hạn thôi.
Nếu của hồi môn nàng đưa ra vượt quá mức, chắc chắn sẽ khiến người khác phải suy nghĩ nhiều.
Đặc biệt là những bảo vật tốt từ kho bạc hai nước không thể tùy ý nhìn thấy.
Vì vậy, Hách Tri Nhiễm đã có kế hoạch của riêng mình.
Của hồi môn cho nữ nhi không phải chỉ là một ít vàng bạc đồ linh tinh nhỏ thôi à.
Gần đây nàng đã chứng kiến hai cuộc hôn nhân tại nhà của dân làng ở thôn Tây Lĩnh, nàng thấy rằng gia đình cha mẹ đẻ sẽ tặng của hồi môn, thì ngoài trang sức vàng bạc sẽ tặng thêm đồ đạc và các vật dụng gia đình cần thiết khác, những việc này chắc chắn là do những người thuộc gia đình khá giả mới thực hiện.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hách Tri Nhiễm đã có ý tưởng sơ bộ và chỉ chờ xem Mạnh Hoài Ninh gửi sính lễ như thế nào trước khi đưa ra quyết định cuối cùng mà thôi.
Cả nhà đã bàn bạc chuyện của Mặc Hàm Nguyệt và thống nhất ý kiến.
Cuộc sống trong gia đình họ Mặc tiếp tục trở lại bình lặng như trước, mọi người đều tìm được việc để làm.
Sau mấy ngày chỉnh lý, chuồng thỏ đã hoàn toàn đi vào đúng tiến độ, mỗi ngày đều có người thuê người trông coi giúp, ngũ ca và ngũ tẩu có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.