Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Hách Tri Nhiễm còn đang nghiêm túc bắt mạch cho hắn, hắn thốt lên một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Bành Vượng lần nữa chỉ vào Mặc Cửu Diệp nói: "Ngươi xem, có phải hắn thật sự tỉnh rồi không?"

Hách Tri Nhiễm thu hồi tay bắt mạch, làm bộ ra vẻ mừng rỡ nói: "Đúng vậy, phu quân tỉnh rồi."

Đám nữ quyến Mặc lão phu nhân nghe thế, cũng toàn bộ vây lại, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm không giống giả bộ.

Có thể nói, diễn xuất của bọn họ tuyệt đối qua ải.

Hách Tri Nhiễm lấy túi nước bên hông ra.

"Phu quân, chàng cảm thấy thân thể như thế nào, uống chút nước làm ướt cổ họng trước."

Mặc Cửu Diệp cũng hết sức phối hợp, khó khăn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, xuôi theo sức của Hách Tri Nhiễm uống hai ngụm nước.

Bành Vượng còn tốt bụng nhắc nhở: "Hiện tại thân thể hắn yếu, không thích hợp ăn màn thầu khô cằn, cho hắn uống nhiều nước làm ướt cổ họng là tốt nhất."

Tuy nói là nhắc nhở, nhưng giọng điệu vẫn mất kiên nhẫn như xưa.

Người Mặc gia cũng không so đo thái độ của Bành Vượng, xôn xao gật đầu đáp lời, nói tạm thời khoan không cho Mặc Cửu Diệp ăn đồ.

Tuy Mặc Cửu Diệp đã tỉnh, nhưng vẫn phải giữ tư thế nằm sấp trên xe như ban đầu, Bành Vượng thấy xử lý xong rồi, bèn dặn dò tiếp tục lên đường.

Thời tiết tháng tám, bởi quá lâu không có mưa, mặt trời to như thế thiêu đốt mặt đất, mọi người đi đường nóng đến nỗi có cảm giác không thở nổi.

Trong đội ngũ, các phạm nhân liên tục kêu rên. Thậm chí có người thật sự không chịu nổi nữa, quỳ xuống dập đầu với quan sai, thỉnh cầu có thể tìm một nơi râm mát nghỉ ngơi một lát.

Người Mặc gia cũng vậy, mặt đều nóng tới mức đỏ bừng.

Thấy tình trạng của mọi người, Hách Tri Nhiễm hơi lo lắng.

Cứ tiếp tục như vậy, khó đảm bảo sẽ không có người bị cảm nắng.

Trong lúc nàng đang cân nhắc làm sao để phòng ngừa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau đội ngũ có người khóc lóc.

"Quan gia, xin người tìm một đại phu giúp hài tử đi, hài tử là vô tội mà..."

Hách Tri Nhiễm nhìn về phía đó, thấy giọng nói phát ra từ đội ngũ Tạ gia.

Nhị tẩu cũng đã phát hiện điểm này, co chân lên lập tức chạy đi.

Hách Tri Nhiễm nghĩ đến Tạ gia là nương gia của Nhị tẩu, cảm thấy mình không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Thế là nàng theo sát phía sau Nhị tẩu định xem xét một phen.

Lúc này toàn bộ người Tạ gia vây quanh Tạ Lâm lau nước mắt.

Tạ Lâm được ôm trong vòng tay của một phụ nhân trẻ tuổi, những người khác thì ở đó tuyệt vọng gọi tên cậu ta.

"Đại ca, Lâm Nhi bị sao vậy?" Nhị tẩu đẩy đám người ra chen vào, lo lắng hỏi.

Khóe mắt Tạ Siêu đỏ hoe.

"Sáng nay Lâm Nhi vẫn khỏe mạnh mà, đi được một lát thì không ổn nữa."

Sau khi Nhị tẩu hoảng hốt một hồi, vội vàng nói: "Cửu đệ muội nhà ta biết y thuật, ta đi mời người tới đây."

"Nhị tẩu, ta ở đây, ta xem thử hài tử trước." Hách Tri Nhiễm nói xong, đi đến trước mặt Tạ Lâm.

Tuy Tạ gia đã nghe giải thích Tạ Phương, nhưng vẫn chưa nguôi ngoai với Mặc gia.

Cũng bởi vậy, khi bọn họ phát hiện tình hình của Tạ Lâm không tốt, không có lập tức đi mời Hách Tri Nhiễm về xem.

Lúc này, người ta chủ động tới, người Tạ gia lại lo lắng tính mạng của Tạ Lâm, thoáng chốc trong lòng trở nên rối rắm.

Nhưng bọn họ theo bản năng đều không có đi ngăn cản Hách Tri Nhiễm.

Tạ Lâm đã hôn mê, sắc mặt ửng hồng, tứ chi nóng rực, đây rõ ràng là triệu chứng bị cảm nắng.

Hơn nữa với tình trạng trước mắt của Tạ Lâm, triệu chứng của hài tử này không nhẹ, nếu không thể kịp thời cứu chữa, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Thấy Hách Tri Nhiễm kiểm tra xong xuôi, Nhị tẩu kéo nàng lại hỏi: "Cửu đệ muội, tình hình của Lâm Nhi như thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK