Huống hồ hắn ta còn hy vọng người Mặc gia có thể giúp đỡ ứng đối phiền phức có thể xảy ra bên Nam Cương.
Đối với Nam Vũ, đây chính là thời cơ tốt để hắn ta nêu điều kiện.
"Cửu công tử và Cửu phu nhân đưa ra điều kiện không thành vấn đề, sau đó ta sẽ tiến cung đích thân bẩm báo việc này với phụ hoàng, nhưng..."
Hắn ta cố tình tỏ ra thái độ chần chờ, khiến Mặc Cửu Diệp tưởng rằng hắn ta đang khó xử.
Mặc Cửu Diệp biết, có lẽ điều kiện hắn đưa ra sẽ tồn tại khó khăn nhất định với Nam Vũ, tuy Nam Vũ đã chưởng quản phần lớn sự vụ của vương triều Đại Thuận, nhưng dù sao thời gian hồi triều còn ngắn, chuyện lớn như vậy, hắn ta có thể tức khắc đồng ý đã thật sự không dễ.
Nếu đối phương có chỗ nào khó xử, ngược lại hắn có thể nhượng bộ thông cảm cho bằng hữu.
Tuy nhiên, Hách Tri Nhiễm lại nghĩ khác với Mặc Cửu Diệp, nàng liếc mắt bèn nhìn ra được chút ý nghĩ của Nam Vũ.
Không đợi Mặc Cửu Diệp mở miệng, nàng giành nói trước: "Tam hoàng tử có phải dự định để Mặc gia cho người giúp đỡ trấn thủ Nam cảnh hay không? Như vậy, lúc người nói việc này với hoàng thượng sẽ có sức thuyết phục hơn?"
Bị nhìn thấu tâm tư, dễ nhận thấy Nam Vũ hơi quẫn bách, nếu sự việc đã bị Hách Tri Nhiễm nói rõ, hắn ta cũng không phải loại người ấp a ấp úng.
"Tại hạ xác thực có ý nghĩ như vậy, hiện giờ chắc hẳn hai vị cũng biết rõ tình thế trong triều, trên chiến trường xác thực không có tướng lĩnh thích hợp dùng được.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức Nam Cương xuất binh, nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn.
Nói cách khác, vương triều Đại Thuận sớm muộn cũng có ngày trước sau có địch, muốn phá giải khốn cảnh này, ta chỉ có thể gửi gắm niềm hy vọng lên người Mặc gia."
Nam Vũ khựng lại một hồi, giải thích:
"Ta biết, làm như vậy hơi ép buộc, Cửu công tử mới có thể đồng ý trở về triều đường thì ta đã cảm thấy vừa mừng vừa lo, nhưng các ngươi cũng biết rõ tình trạng trước mắt của ta, phụ hoàng vẫn coi như coi trọng ta, mới nhận tổ quy tông bèn ủy thác trọng trách, dưới tình hình như vậy, ta nhất định phải toàn lực ứng phó.
Nói cách khác, lần này có thể giữ lấy quốc thổ Đại Thuận hay không, cũng là một thử thách đối với ta, nếu thất bại, có lẽ ta sẽ bỏ mất vị trí kia."
Nam Vũ nói mấy lời ra có thể nói là thành thật, kể cả bản thân muốn ngồi lên vị trí kia đều không hề che giấu biểu hiện ra ngoài.
Có lẽ đây chính là một thái độ thẳng thắn thành khẩn của hắn ta đối với người tán thành.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm chính là thưởng thức điểm này của Nam Vũ nhất, mặc dù là đế vương cũng được, bình dân cũng kệ, sẽ không vì thân phận của mình mà mất đi tâm tính nên có.
Thật ra cho dù Nam Vũ không nói chuyện này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng đã từng suy xét.
Nếu Mặc gia lựa chọn quay lại triều đình, tất nhiên sẽ không bỏ mặc mọi chuyện, đặc biệt là bọn họ cũng xem Nam Vũ là tri kỷ bằng hữu.
Với hiểu biết của Hách Tri Nhiễm đối với lịch sử, trong thời gian Nam Vũ tại vị không chỉ thống trị quốc gia mạnh lớn, mà còn được mọi người ca tụng là đế vương có tình có nghĩa.
Mặc Cửu Diệp không nhìn gì khác, cho dù nể tình nghĩa với Nam Vũ, cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Huống hồ, Mặc gia đã chế tạo ra rất nhiều bom, lúc đi biên quan ngăn địch, chỉ cần có b.o.m ở đó, căn bản không cần quá mức lo lắng chuyện người khác thương vong.