Mặc Cửu Diệp nghe tiếng hô, đầu tiên phải bảo vệ Hách Tri Nhiễm, cùng lúc tăng tốc độ.
Hách Tri Nhiễm thấy vậy không ổn, tìm cách đưa Mặc Cửu Diệp vào không gian.
Trong hoàn cảnh như vậy, nàng không muốn làm bất cứ điều gì mạo hiểm.
Binh lính Nam Cương tận mắt chứng kiến hai người trên tường thành biến mất, đều cho là mình bị ảo giác, không ngừng dụi mắt.
Hai người đang sống sờ sờ, cứ như vậy mà tự dưng biến mất, nếu bây giờ không phải ban ngày thì bọn chúng đều nghĩ mình gặp quỷ.
Bị kéo vào không gian, Mặc Cửu Diệp cũng bất ngờ, nhưng giờ hắn quan tâm duy nhất là cơ thể của vợ.
"Nhiễm Nhiễm, nàng có khó chịu chỗ nào không?"
"Ta rất khỏe, chàng đừng lo." Hách Tri Nhiễm dịu dàng nói.
Đây là lúc bọn hắn rời đi, tuyệt đối không thể để xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Lúc nãy trên tường thành, bọn hắn đã bị nhiều quan binh trông thấy, vì vậy một lần nữa Hách Tri Nhiễm lại phải cải trang cho hai người.
Chiếc áo choàng ngắn màu xám của Mặc Cửu Diệp được đổi thành màu xanh, Hách Tri Nhiễm cũng thay y phục màu sắc sáng hơn.
Hai người ở trong không gian không quá mười phút rồi rời đi.
Hành động của họ đã khiến càng nhiều quan binh đuổi theo ngoài thành.
Khi họ ở trên tường thành, không có nhiều lính canh, hai người nhanh chóng nhảy xuống, tự nhiên hòa vào đám đông.
Cải trang chính là cách tốt nhất để che giấu bản thân. Quan binh lúc nhìn thấy họ trên tường thành cũng chỉ thấy rõ màu sắc quần áo, bây giờ lục soát ở ngoài thành cũng chỉ dựa vào dấu vết này.
Bên ngoài thành còn có dân chúng trên đường, vì sự xuất hiện của rất đông quan binh mà dân chúng rối rít núp vào.
Bọn hắn không biết đang xảy ra chuyện gì, sợ bản thân bị dính líu, không có gì quan trọng thì không cần ở lại.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cúi đầu, bắt chước vẻ hoang mang của dân chúng rồi tháo chạy về phía trước.
Ngược lại trên đường mấy lần gặp binh lính tra hỏi nhưng đều an toàn vượt qua.
Hai người chạy trốn đã hơn một canh giờ, cuối cùng cũng chạy tới bên cạnh cổng thành.
Binh lính Nam Cương không ngờ bọn họ thoát nhanh như vậy, tin tức phong tỏa còn chưa truyền tới đây, ngược lại bên này rất yên bình.
Hai người đều không nghĩ rằng rời khỏi kinh thành sẽ thuận lợi như thế.
Nhiều người quay về thì không còn cách nào khác, may thay Hách Tri Nhiễm đã sớm nuôi ngựa trong không gian, bây giờ đúng lúc có ích.
Thùng xe cũng không phải lo, chỉ cần có gỗ, có thể chế tạo bộ điều khiển.
Nàng mô phỏng theo xe ngựa của thời đại này, làm ra hai cỗ xe ngựa, Mặc Cửu Diệp buộc xong xe.
Thùng xe khá đặc biệt, bên ngoài nhìn rất thấp, trừ việc không có cửa sổ, cửa khoang xe còn có thể khóa lại bên ngoài, so với xe ngựa thời này không khác biệt, bên trong thì có khác.
Lo lắng cho thể trạng của Tứ ca và Thất ca, vốn không thích hợp chạy đường dài, nếu xe ngựa không thoải mái, không chắc có thể suôn sẻ về đến Tây Bắc.
Vì thế, nàng cố ý bọc vải bông kín bên trong xe ngựa, người nằm bên trong sẽ giống như nằm trên giường, nhất định rất thoải mái.
Thùng xe không có cửa sổ và trên cửa xe có ổ khóa cũng là tính toán của Hách Tri Nhễm -
Một khi bọn họ trên đường gặp nguy hiểm, hoặc lúc tới cổng thành bị làm phiền, nàng có thể khóa cửa xe ngựa lại thu vào không gian.
Như vậy, người trong xe không thể nhìn ra bên ngoài, nỗi lo việc không gian của nàng bị bại lộ cũng được giải quyết.
Còn có Cơm Nắm, mọi người đã nhìn thấy nó cùng mình ra ngoài, nhiều người quay về, cũng không thể để lại nghi ngờ, cũng phải mang đi theo.