Đây là cùng là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của Mạnh Hoài Ninh.
Mặc Cửu Diệp là người biết rõ nhất, có thể nói mấy ngày nay nàng dâu nhà mình đã phải vắt hết óc để suy nghĩ của hồi môn cho Mặc Hàm Nguyệt, cực khổ lắm tới giờ nương tử mới nghĩ xong của hồi môn cho em chồng, sao có thể để cho Mạnh Hoài Ninh đoạt đi được.
"Của hồi môn đều do nhà mẹ đẻ quyết định, vậy của hồi môn của Hàm Nguyệt cứ quyết định như thế đi, Mạnh huynh không cần phải cảm thấy áp lực."
Trước mặt người ngoài, Mặc Cửu Diệp luôn để cho người khác ấn tượng là người nói một không nói hai vậy nên Mạnh Hoài Ninh cảm thấy mình có muốn phản bác nữa cũng thành vô dụng.
"Nếu đã như vậy thì ta không khách sáo với Cửu ca nữa."
Cùng lắm thì hắn ta lại mua thêm mấy cửa hàng ở trong thành cho Mặc Hàm Nguyệt, xem như là bằng nhau với của hồi môn.
Mặc Hàm Nguyệt không biết suy tính trong lòng của Mạnh Hoài Ninh, nàng ấy thấy đã được mục đích của mình thì thẹn thùng cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Mặc lão phu nhân thấy bầu không khí dần trở nên lúng túng, vội vàng nói: "Được rồi, hôm nay đã định xong hôn sự của Mạnh đại nhân với Hàm Nguyệt, là một chuyện vui, vừa hay nhà chúng tôi lễ thượng lương, hôm nay ai tới Mặc gia thì cứ ở lại dùng một bữa đi."
Rất rõ ràng, lời này là nói cho mọi người ở đây, chuyện cứ định như thế đi, không cần phải nhiều lời nữa.
Huynh đệ Mặc gia rất có mắt nhìn, nghe thấy lời của mẫu thân thì nhanh chóng đứng lên, gọi mọi người qua đi dạo quanh nhà mới một chút rồi chờ bắt đầu bữa tiệc. Mặc Hàm Nguyệt đạt được tâm nguyện, thấy xuất hiện trước mặt Mạnh Hoài Ninh quá nhiều không tốt nên nàng ấy nhân lúc chạy đi phụ giúp mấy chị dâu.
Khiến người Mặc gia không ngờ tới chính là tiệc thượng lương còn chưa bắt đầu mà các thôn dân đã lục tục mang quà biếu tới.
Đa số quà của họ đều là gà vịt từ sản xuất, làm thịt sạch sẽ rồi mới đưa tới.
Còn nhà nào có điều kiện hơn chút thì mang vải vóc tới, kém hơn chút cũng là một giỏ trứng gà.
Với thôn Tây Lĩnh mà nói, những lễ vật này đã có thể coi như đại lễ, tự nhiên người Mặc gia phải ghi nhớ từng nhân tình này.
Các thôn dân đến rất bất ngờ, may mà Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, vội vàng thông báo với phòng bên kia chuẩn bị thêm đồ ăn.
Thoắt cái đã đến buổi trưa, xung quanh nhà mới đã bày đầy bàn ghế các thôn tự mang tới, sau khi Mặc lão phu nhân tỏ lời biết ơn thì ai nấy đều vây quay ngồi vào bàn.
Lúc này, Nam Thụy cũng dẫn theo Đức Phi tới.
Hắn ta đã đưa lễ vật qua từ trước đó, bây giờ qua đây chỉ tham gia tiệc.
Mặt khác, hắn ta cũng nghĩ kỹ, quyết định tương lai sau này sẽ sống ở thôn Tây Lĩnh, không thể nào đóng cửa mà không ra ngoài nên việc kết thân với thông dân ở đây là điều cần thiết, mà hôm nay vừa lại lại là cơ hội tốt.
Mạnh Hoài Ninh chưa từng gặp qua Nam Thuỵ bao giờ, nhưng mà với mắt nhìn của hắn ta thì có thể chắc chắn, với khí chất bất phàm của hai người thì tuyệt đối không phải là thương nhân hay người dân bình thường.
Hơn nữa, hắn ta nhìn dáng vẻ quả trách hết sức là vị lão bà kia với Mặc lão phu nhân thì có thể đoán rằng quan hệ của hai nhà cũng không cạn.