"Hàm Nguyệt là nữ nhi duy nhất Mặc gia chúng ta, nàng xuất giá phải vẻ vang không nói, phương diện của hồi môn cũng không thể bạc đãi nàng. Nếu cửu đệ muội có tâm, giúp Hàm Nguyệt đặt mua trang sức, không bằng bạc này do mọi người chúng ta cùng nhau bỏ ra. Như vậy, chúng ta làm tẩu tẩu trong lòng cũng có thể thoải mái."
Nhị tẩu thấy thế cũng tiến lên hát đệm: "Cửu đệ muội, muội nghe đại tẩu, trang sức bạc ta cũng nguyện ý ra một phần."
“Ta cũng nguyện ý ra."
“Ta cũng nguyện ý..."
Tám vị tẩu tẩu đều không ngoại lệ, toàn bộ mở miệng tỏ thái độ nguyện ý chia sẻ, hơn nữa giọng điệu của các nàng vô cùng chân thành, không có một chút ý tứ không tình nguyện.
Một nhà chín tỷ muội, tuy trong tay các nàng không có tiền lớn, lại thật tình muốn giúp Hách Tri Nhiễm chia sẻ.
Mặc gia hòa thuận là nơi Hách Tri Nhiễm thích nhất, đừng nhìn nhiều tỷ muội, từ trước đến nay mọi người đều là kính nhi hướng một chỗ sử, cũng sẽ không có người bởi vì tiểu tâm tư gì đó mà làm trái lại mọi người.
Nàng biết nhóm tẩu tẩu nói đều là lời thật tình, nhưng cũng không muốn cho các nàng ấy cùng nhau gánh vác.
Những trang sức đó đều là mua sắm ở taobao, với Hách Tri Nhiễm tài đại khí thô mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông.
Nếu giá trị trang sức là đổi thành ngân lượng thời đại này, ít nhất cũng có thể giá trị mấy ngàn lượng.
Mỗi tháng nàng đều sẽ phát tiền công nhóm tẩu tẩu nên được đúng hạn, hơn nữa số lượng cũng không ít, nhưng kia cũng chỉ là một ít thu nhập như các bá tánh Tây Bắc, muốn chia sẻ tiền bạc những trang sức đó, mặc dù là nhóm tẩu tẩu táng gia bại sản sợ là cũng không lấy ra được.
Đương nhiên, giá trị trang sức chỉ có trong lòng Hách Tri Nhiễm rõ ràng, nàng cũng không có khả năng để nhóm tẩu tẩu tới chia sẻ.
"Ta hiểu ý tứ của nhóm tẩu tẩu, nhưng các tỷ đừng quên, hiện giờ Mặc gia là ta làm đương gia, tất cả thu vào trừ cho mỗi tháng trả tiền công cho các tỷ ra, còn lại đều ở chỗ muội."
Nói đến việc này, Hách Tri Nhiễm thật đúng là không có giấy tờ gì của đồ vật.
Nàng cũng không am hiểu buôn bán, cũng không am hiểu quản lý tài sản, sở dĩ có thể phát triển ra kiếm một ít tiền buôn bán ở thời đại này, không ngoài chính là chiếm tiện nghi hồn xuyên của nàng ấy.
Lúc trước phát tiền công cho người nhà, nàng cũng chỉ là thô sơ giản lược thống kê thu vào trong nhà một chút, sau đó lại chia một phần cho mọi người trong nhà, còn lại là làm sổ sách trong nhà.
Sổ sách này nàng cũng không có con số chuẩn xác gì, rốt cuộc chỉ tiêu gần đây nhiều hơn tiền thu vào.
Tỷ như xây mười tứ hợp viện, lại xây trại chăn nuôi, rải rác không ít đầu tư.
Còn có rất nhiều, dù sao đều là không gian trợ cấp những tiền tài đó, nàng cũng lười ghi chép.
Nhóm tẩu tẩu nghe ý tứ của Hách Tri Nhiễm, chuẩn bị trang sức cho Mặc Hàm Nguyệt lấy từ sổ sách trong nhà, cũng không có tranh cãi cướp đi gánh vác nữa.
Hách Tri Nhiễm nói như vậy, có thể khiến nhóm tẩu tẩu tin tưởng, nhưng lại không thể gạt được Mặc lão phu nhân.
Tuy năm đó phủ Quốc Công không có quá nhiều tiền tài, nhưng dù sao lão nhân gia cũng là chưởng gia nhiều năm, hiện giờ những nghề nghiệp trong nhà có bao nhiêu lợi nhuận, mặc dù bà không xem con số kỹ càng tỉ mỉ, trong lòng cũng rõ ràng đại khái. Hách Tri Nhiễm là khăng khăng muốn đưa những trang sức đó cho Mặc Hàm Nguyệt làm của hồi môn, không cho phân trần mở tráp ra.
Nói là hộp nhỏ, kỳ thật cũng to bằng hộp giày hiện đại.
Bên trong chất đầy các loại đồ trang sức.