Mấy người lại ào ào chạy tới viện của Mặc Cửu Diệp, bọn họ không biết tiểu điệt tử ở phòng nào, lại lo lắng sẽ làm ồn Cửu đệ muội mới sinh xong, mấy huynh đệ mắt to trừng mắt nhỏ đứng ở ngoài sân.
Tuy rằng Mặc Cửu Diệp đặt hết sự chú ý ở trên người tức phụ, nhưng hắn là một người đã quen cảnh giác, ngoài sân có tiếng bước chân thì hắn vẫn có thể nghe thấy.
Hắn nhẹ nhàng thả tay của Hách Tri Nhiễm xuống, lại đắp chăn cho nàng, mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, mấy huynh đệ đồng loạt đưa ánh nhìn sang phía đó.
"Cửu đệ, tiểu điệt tử của bọn ta đâu?" Lúc Nhị ca nói chuyện, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.
Mặc Cửu Diệp cả đêm không ngủ, lại là đối mặt với huynh đệ nhà mình, cũng không có sát ngôn quan sắc.
"Cậu ấy mới được nhạc mẫu bế đi phòng bên."
"Bọn ta đi xem thử tiểu điệt tử." Bọn họ đã biết vị trí của tiểu điệt tử, đại ca dẫn đầu cất bước, chỉ cần không có ở gian phòng của đệ muội thì bọn họ thuận tiện đi thăm.
Mấy huynh đệ theo sát bước chân của đại ca, cùng nhau xuất hiện ở trong phòng bên.
Lúc này Hách Tử Minh đang bế đại bảo, ánh mắt hết sức mềm nhũn.
Thấy một đám người ồ ạt tiến vào như vậy, hắn ta giật mình sửng sốt một hồi, vội bế chặt đại bảo hơn.
Trong lòng hắn ta biết rõ, mấy huynh đệ Mặc gia tới đây, thì tiểu ngoại sinh không phải của một mình hắn ta nữa.
Tuy hắn ta không cam lòng, nhưng lễ phép nên có vẫn là không ít.
"Bái kiến mấy vị huynh trưởng."
Huynh đệ Mặc gia đều lớn tuổi hơn hắn ta, hắn ta dứt khoát xưng hô là huynh trưởng theo muội muội và muội phu.
"Đều là người trong nhà, Hách đại công tử không cần khách sáo." Đại ca nói một câu, không chờ được nữa chạy tới phía Trụ Nhi.
Tuy Hách Tử Minh không nỡ đưa tiểu ngoại sinh cho người khác bế, nhưng hắn ta cũng biết rõ, đối phương đều là bá phụ của tiểu ngoại sinh, không cho người ta bế cũng không hợp lý.
Hắn ta không nỡ giao tiểu ngoại sinh cho đại ca Mặc gia.
"Đại ca, nhẹ tay tí." Hách Tử Minh không nhịn được muốn nhắc nhở một phen, Mặc gia nhi lang đều là người tập võ, lực tay mạnh, lỡ như làm tiểu ngoại sinh bị thương thì mất nhiều hơn được.
Đâu cần Hách Tử Minh nhắc nhở?
Đại ca biết sức lực của mình mạnh, sợ làm tiểu điệt tử bị thương, lúc bế tiểu oa nhi còn cẩn thận hơn Hách Tử Minh.
Mấy huynh đệ thấy đại ca bế tiểu điệt tử lại đây, ào ào vây quanh.
Nhưng có thể kết luận từ động tác của bọn họ, mỗi người đều là dáng vẻ tay chân nhẹ nhàng.
"Đại ca, tiểu điệt tử của chúng ta cũng rất tuấn tú." Mặc Trọng Viễn nhẹ giọng nói, trong giọng điệu hiện rõ ý vị cưng chiều.
"Ừm, oa nhi này xác thực khá tuấn tú, đẹp hơn Cửu đệ mới sinh ra rất nhiều."
Đại ca nhìn tiểu điệt tử đang ngủ say trong lòng, sau đó nói với Mặc Cửu Diệp: "Cửu đệ, phụ thân đã đặt tên mụ cho hai oa nhi."
Mặc Cửu Diệp cũng không có gì bất ngờ với việc này, đại danh của hài tử do trưởng bối trong nhà đặt, là quy củ từ xưa tới nay, đặt tên mụ lại càng chẳng có gì quái lạ.
"Đại ca, phụ thân đặt tên mụ gì cho bọn họ?”
Nhị ca thở dài.
"Ôi... Thật sự không biết phụ thân nghĩ như thế nào, tên mụ của tiểu điệt nữ là Minh Châu, tên này rất hay, ý nghĩa trên mặt chữ cũng tốt, là minh châu trên tay Mặc gia."