Huyện Vân Lai vốn không lớn, khoảng chừng đi hơn ba mươi phút, là nhìn thấy cửa lớn của nhà trọ.
Hách Tri Nhiễm vừa mới chuẩn bị đẩy mạnh xe ván gỗ vào cửa, lập tức bị một bóng roi quất vào trước mặt.
May mắn nàng nhanh nhẹn kịp thời tránh đi.
Kết quả đối phương không cho nàng có cơ hội thở đốc, roi thứ hai lại hướng đến mặt của nàng.
"Hách thị, ngươi cũng dám chạy trốn, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi hay không."
Lý Hổ múa may roi da trong tay, vẻ mặt cực kì dữ tợn.
Dường như có thâm cừu đại hận gì với Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm đột nhiên lọt vào đánh lén, trong lòng vốn khó chịu.
Sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Lý Hổ, cơn nóng giận cũng ùn ùn bốc hỏa.
Nàng nâng cánh tay, bắt lấy chiếc roi đang đánh tới chính mình không chút thương xót.
Một cách ảo diệu, nàng kéo cả roi và Lý Hổ bay ra ngoài cửa lớn.
Thừa dịp Lý Hổ không đứng vững, Hách Tri Nhiễm bay lên, dùng một chân đá mạnh vào eo Lý Hổ.
Lý Hổ bị đau, roi cũng rơi khỏi tay.
Hắn ta ôm lấy eo bị đá đau, chỉ vào Hách Tri Nhiễm chửi ầm lên.
"Đồ tiện nhân nhà ngươi, dám động thủ với nha dịch, ta thấy ngươi không muốn sống đến Tây Bắc."
Ngoài cửa nháo đến ầm ĩ, các nha dịch khác và đám phạm nhân cũng nghe thấy tiếng chạy ra xem xét.
Chỉ thấy Hách Tri Nhiễm hai tay chống hông, căm tức nhìn chằm chằm Lý Hổ.
Mà Lý Hổ giống như người đàn bà đanh đá, không dám động thủ, chỉ dám mắng chửi người.
Nhìn thấy đồng bọn của mình lại đây, Lý Hổ tự tin ngay lập tức.
"Đại ca, các ngươi đến vừa kịp lúc, mau chóng bắt tiện nhân này lại, nàng ta vô pháp vô thiên, không chỉ có ý định chạy trốn, nàng ta còn dám động thủ với ta."
Giờ phút này Hách Tri Nhiễm hoàn toàn bị Lý Hổ chọc giận, thấy hắn ta còn ở đó làm ác nhân cáo trạng trước, nàng dứt khoát nhảy lên đạp một chân vào cái miệng không sạch sẽ kia của hắn ta.
Lý Hổ kêu lên một tiếng, duỗi tay che lấy miệng.
Khi hắn ta đưa tay xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện hai chiếc răng đầy máu.
Vì vậy có thể thấy được Hách Tri Nhiễm dùng lực lớn đến mức nào.
Như vậy vẫn chưa khiến cho Hách Tri Nhiễm hết giận, ngay khi nàng chuẩn bị tiếp tục tiến lên đánh Lý Hổ một trận, Bành Vượng cũng mở miệng nói.
"Hách thị, dừng tay."
Mặc dù Hách Tri Nhiễm còn bực bội, nhưng lý trí vẫn còn.
Trong lòng nàng hiểu rõ, có thể đắc tội bất cứ ai trong đám nha dịch, nhưng không thể đắc tội Bành Vượng.
Hắn ta là đội trưởng của nhóm người này, một khi đắc tội với hắn ta, về sau người nhà họ Mặc khó mà yên ổn.
"Bành đại nhân, hiện tại ta xem ở mặt mũi của ngài mà tạm thời bỏ qua cho hắn, nhưng mà việc hôm nay nhất định phải cho ta một câu trả lời."
Nếu như là trước đây, cấp dưới bị người ta đánh, chắc chắn Bành Vượng sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào mà bênh vực người của mình.
Nhưng mà, người gây sự hôm nay lại khác. Cái tên Lý Hổ này không hiểu sao nửa năm trước lại bị sắp xếp vào trong đội ngũ của hắn ta.
Vốn tưởng rằng người mới đến cũng không sao cả, tuy nhiên Bành Vượng phát hiện, Lý Hổ làm người tham lam lại háo sắc, còn thường xuyên sử dụng khôn vặt với huynh đệ.
Thời gian càng dài, ấn tượng Bành Vượng dành cho Lý Hổ càng không tốt đẹp.
Nghĩ đến khả năng sau lưng hắn có người, Bành Vượng cũng không hề đuổi người ra khỏi đội ngũ, nhưng sẽ thường xuyên cảnh cáo hắn một phen.