"Không nghiêm trọng như chàng nghĩ đâu, tin ta đi, con chúng ta nhất định sẽ bình an ra đời." Hách Tri Nhiễm kiên định nói.
Thân là một thầy thuốc, nếu ngay cả con của mình cũng không giữ được, nàng còn nói gì đến trị bệnh cứu người?
"Nhưng mà..."
Mặc Cửu Diệp còn muốn nói gì đó thì bị Hách Tri Nhiễm cắt ngang.
"Song thai cũng không sao, có thể m.ổ b.ụ.n.g lấy con."
Vì để cho Mặc Cửu Diệp an tâm, nàng kéo hắn cùng đến phòng y tế, giao một quyển sách về sinh mổ cho hắn.
"Đây chính là phương pháp sinh mổ, có thời gian chàng có thể học một chút, nếu như có thể sinh tự nhiên là tốt nhất, một khi xuất hiện vạn nhất thì dùng phương pháp này là được."
Tay Mặc Cửu Diệp cầm sách đều run rẩy, hắn đi theo thê tử ở phòng phẫu thuật giúp Tứ ca phẫu thuật trị thương ở chân, cũng đi theo nàng phẫu thuật lấy cổ nhiều lần.
Nhưng nghĩ đến thân thể Nhiễm Nhiễm sắp bị cắt một lỗ hổng, trái tim hắn liền đau đến không thể hô hấp.
Hách Tri Nhiễm thấy y vẫn rối rắm, kéo tay y lắc vài cái, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng căng thẳng như vậy, tin tưởng ta nhất định không thành vấn đề."
Xóa bỏ cốt nhục thân sinh của mình, đối với Mặc Cửu Diệp mà nói cũng rất tàn nhẫn, nếu thê tử đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể tạm thời lựa chọn thỏa hiệp.
"Được, vậy sau này nàng nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, ngàn vạn lần không được có sai lầm gì." "Chàng yên tâm đi" Hách Tri Nhiễm cam đoan.
Mặc Cửu Diệp giờ phút này đã không có tâm tư gì ở trong không gian trải qua thế giới hai người, ôm sách Hách Tri Nhiễm đưa ngồi ở trên ghế nghiêm túc lật xem.
Gặp phải chỗ không hiểu còn có thể thỉnh thoảng đưa ra nghi vấn, Hách Tri Nhiễm đều nghiêm túc giúp hắn giải đáp.
Cứ như vậy, hai người ở trong không gian vượt qua cả ngày, đến sáng hôm sau, mới rời khỏi không gian.
Lúc này Hách Tri Nhiễm đã trang điểm một chút, từ thiếu nữ xinh đẹp ban đầu biến thành một lão phụ tóc bạc mặt đầy nếp nhăn.
Nàng cùng Mặc Cửu Diệp thương lượng xong, giúp Đức phi giải cổ ngay tại gian nhà ma dưới chân núi Ngũ ca từng ở.
Nơi đó bình thường không có ai tới gần, hơn nữa lão Hách Tri Nhiễm giả trang cũng không cần bị nhiều người nhìn thấy.
Hách Tri Nhiễm chờ ở nhà ma không lâu, Mặc Cửu Diệp cùng Nam Thụy lập tức mang theo Đức phi chạy tới, có thể thấy được Nam Thụy nóng lòng cứu tính mạng mẫu phi cỡ nào.
Nam Thụy nhìn thấy trong phòng có một lão phụ tóc bạc mặt đầy nếp nhăn, biết đây chính là cao nhân giải cổ mà Mặc Cửu Diệp tìm tới.
Đối mặt với người có thể cứu tính mạng mẫu phi, hắn ta vô cùng cung kính, thậm chí khiến Hách Tri Nhiễm cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ thấy Nam Thụy tiến lên một bước, trực tiếp quỳ trước mặt Hách Tri Nhiễm.
"Đại sư, chỉ cần có thể cứu tính mạng mẫu phi, bảo ta làm cái gì cũng được."
Hách Tri Nhiễm không nghĩ tới, Nam Thụy có thể quỳ xuống trước mặt mình.
Nàng cũng không có né tránh, ân cứu mạng này nàng hoàn toàn chịu nổi, huống chi, Nam Thụy mặc kệ nguyên nhân gì, đã từng đều làm qua chuyện bất lợi đối với Mặc gia, cái này coi như là hắn ta bồi tội đối với Mặc gia.
"Mặc gia có ân với ta, ta muốn ngươi thề, sau khi ta thay mẫu thân ngươi giải cổ, cả đời này cũng không thể làm chuyện không phụ lòng Mặc gia." Hách Tri Nhiễm cố ý hạ thấp giọng nói.