Tuy ông ta không biết rõ vị trí mật thất, nhưng đám cẩu nô tài trong cung hoàng hậu mới có ai từng đi tiếp đón ông ta, ông ta vẫn nhớ mà.
Đã đến lúc này, những người đó cũng không lo được nhiều nữa.
Lúc hoàng hậu bị người dẫn đi thì đã có vài người quỳ xuống.
Thậm chí mấy người sợ mình nói chậm, cơ hội mang tội lập công rơi lên trên đầu người khác, đều tranh nhau nói ra vị trí và phương pháp tiến vào mật thất.
Không cần Thuận Vũ Đế dặn dò, sau khi tìm hiểu được vị trí mật thất, Nam Vũ tức khắc gọi vài người gấp rút chạy tới đó.
Khi t.h.i t.h.ể của thái hậu được khiêng ra, đã thối rữa không còn hình dáng, có thể nói là khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Trong phút chốc Thuận Vũ Đế tuôn nước mắt, dặn dò người lập tức sắp xếp tang sự cho thái hậu.
Mọi người có mặt tại hiện trường nhìn thấy tình trạng thê thảm của thái hậu, không khỏi xúc động.
Đặc biệt là các đại thần của đảng hoàng hậu, ai nấy đều chột dạ tới tột cùng.
Chính bọn họ cũng không dám nghĩ, tiếp theo sẽ chịu trừng phạt như thế nào, thậm chí có người đã nảy lên ý nghĩ chạy trốn.
Nam Vũ làm sao có thể cho bọn họ cơ hội chạy trốn?
Hắn ta ở trước mặt Thuận Vũ Đế, chỉ huy người khác khống chế toàn bộ quan viên đảng hoàng hậu một cách có trật tự.
Hắn ta hiểu cái gọi là luật pháp không trách nhiều người, nhiều quan viên như vậy ít nhiều đều đi theo đảng hoàng hậu làm rất nhiều chuyện phản nghịch, nhưng nếu như lập tức xử trí bọn họ, chẳng khác nào tẩy rửa triều đình lại một lần. Có thể tẩy rửa, điều kiện trước tiên là phải có người thích hợp tiếp nhận vị trí của bọn họ.
Từ trước đến nay Thuận Vũ Đế không thích để ý đến triều chính, làm sao có thể đào tạo ra nhiều người có thể tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy?
Bởi vậy, tuy những người này đã phạm sai lầm, tạm thời vẫn không thể lập tức dọn sạch, Nam Vũ cần một ít thời gian để đào tạo ra người mới.
Thuận Vũ Đế thấy Nam Vũ sắp xếp những việc này một cách thành thạo, trong lòng càng vui mừng.
Nếu hài tử này có thể sớm nhận tổ hơn, có lẽ hôm nay sẽ không xuất hiện cục diện như thế.
Đối với những đại thần này, Nam Vũ cũng không tính là xa lạ.
Rất nhiều người đều biết hắn ta là phụ tá của Nam Kì.
Điều mọi người thắc mắc là, tại sao Kì Vương điện hạ vô cớ bị nhốt vào thiên lao, mà phụ tá của hắn ta lại có thể như cá gặp nước ở trước mặt hoàng thượng?
Thuận Vũ Đế mặc kệ trong lòng những đại thần kia có cảm tưởng gì, bao nhiêu ngày qua bị hoàng hậu khống chế, giang sơn do lão tổ tông gầy dựng suýt nữa mất đi trong tay ông ta, ngẫm lại những thứ này thì ông ta hết sức tức giận.
Trải qua sự việc nhiều ngày như vậy, ông ta đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, dứt khoát giao toàn bộ chuyện còn lại cho Nam Vũ đi xử lý.
Nam Vũ là nhận được quyền lợi này ở trước mặt chúng đại thần, cho dù có người chất vấn, bọn họ cũng không dám nói gì.
Không thể không nói thủ đoạn lôi đình của Nam Vũ, từ khi toàn bộ đảng hoàng hậu sa lưới đến đêm khuya, hắn ta đã đích thân thẩm vấn phần lớn người một lần, và cho người ghi chép tỉ mỉ, chỉ chờ ngày mai tảo triều trình lên cho Thuận Vũ Đế.
Nam Vũ về tới Phí phủ đã là đêm khuya, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vẫn ở trong thư phòng chờ hắn ta.
Tất nhiên hắn ta hiểu rõ nguyên nhân hai người chờ hắn ta.