Mặc Cửu Diệp hứng thú nhướng mày: "Ồ? Lợi hại như thế nào."
Hắn ở không gian của thê tử đã thấy qua cơm nắm lập quy củ cho những cho chó kia, nhưng lại không tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của những cẩu tử này, nghe được Thất ca nói, hắn cũng muốn cẩn thận tìm hiểu một chút.
Thất ca nghĩ đến hình ảnh hôm nay nhìn thấy lập tức cảm thấy buồn cười.
"Hôm nay ta ở dưới chân núi nhìn thấy, những con ch.ó kia hình như có đầu lĩnh, chỉ cần đầu lĩnh vừa kêu, chúng nó sẽ xếp thành một đội ngũ chỉnh tề, sau đó tự động lên núi.
Còn nữa, những con ch.ó trông hoa màu kia, giữa chúng đều duy trì khoảng cách giống nhau, một khi có người sống tới gần, chúng sẽ tập thể vây quanh.
Trông coi chuồng thỏ lại càng tốt, chúng nó còn có thể hỗ trợ bắt thỏ con vượt ngục.”
Mặc Cửu Diệp nghe được cũng có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ tới, cẩu cẩu còn có thể bị huấn luyện thành như vậy.
"Ha ha... Có thể người huấn luyện chó có thủ đoạn đặc biệt, như vậy rất tốt, sau này chúng ta sẽ bớt lo một chút."
Thất ca gật đầu: "Ừ, đúng là như vậy, như vậy đệ và Ngũ ca đi kinh thành, một mình ta thấy an toàn trong nhà còn có thể thoải mái hơn rất nhiều."
Trong thời gian ba ngày, Mặc Cửu Diệp đã cố gắng hết sức để an bài ổn thoả những việc cần làm trong nhà.
Ngày hôm sau, ba huynh đệ dậy trước bình minh và chuẩn bị lên đường.
Ba người cưỡi trên con ngựa to lớn phi ngàn dặm do Hách Tri Nhiễm nuôi dưỡng trong không gian, giơ roi phi nước đại rời đi. Hiện tại Mặc Cửu Diệp đã rời đi, Hách Tri Nhiễm phải tập làm rất nhiều việc trước đây nàng không thể tự mình làm.
Tỷ dụ như cẩn thận hơn khi trao đổi về kết cấu và đồ đạc trong nhà, nàng ấy cũng phải luôn chú ý đến sự phát triển của hoa màu bên ngoài.
Hành động của Hách Tri Nhiễm khiến Mặc lão phu nhân lo lắng không yên.
Nên bà đã cố ý gọi Lan Nhi đến ở cùng nàng cả ngày.
Hách Tri Nhiễm biết nếu nàng không để Lan Nhi đi cùng, Mặc lão phu nhân sẽ không yên tâm, cho nên nàng chỉ đành có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Mặc dù nàng cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì, nhưng ai biết liệu có xảy ra sự cố gì không?
Lan Nhi là người cẩn thận và sáng suốt, nên có nàng ấy đi theo ở bên cạnh cũng rất an tâm.
Thời gian dần dần trôi qua, trong nháy mắt, huynh đệ Mặc Cửu Diệp đã rời khỏi Doãn Thành được hơn nửa tháng rồi.
Mấy huynh đệ nhà họ ra sức phi ngựa, nếu không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ họ đã đến kinh thành vào lúc này, không biết mọi chuyện có suôn sẻ với họ không?
Mặc dù ngày nào Hách Tri Nhiễm cũng bận rộn, nhưng mỗi buổi tối khi nàng ở một mình, khó tránh khỏi lo lắng cho hắn.
Nàng dùng một tay vuốt ve chiếc đầu đầy lông mềm mềm của Cơm Nắm trong không gian, tay còn lại đặt lên cái bụng căng phồng của mình và nhẹ nhàng thì thầm.
"Các con ta, các con có nghĩ rằng bọn họ đã đến kinh thành thuận lợi rồi không?"
Lúc này người duy nhất có thể trả lời cô chính là Cơm Nắm.
"Ừ phải..."
"Ta hy vọng họ sẽ trở về bình an."
"Ừ phải..."......
Ở kinh thành. Ngõ Vĩnh An. l
Vào lúc trời đã tối!
Ba huynh đệ Mặc Cửu Diệp đang đứng dưới một gốc cây đại thụ cao và to lớn. "Cửu đệ, đây hẳn là cây đại thụ mà người Nam Cương hay nói đến."
"Một khi đã như vậy, ngay trước mặt chúng ta chính là sân nơi chúng đang ẩn náu." Nghe hai ca ca cùng phân tích, Mặc Cửu Diệp không có phản ứng gì.