Tranh luận về Tịnh Ân lớn tí.
"Cửu đệ muội, tại sao gọi là Tịnh Ân?" Nhị tẩu hỏi.
"Tịnh chỉ dáng người thon thả của nữ tử, xinh đẹp hào phóng, cũng có ý nghĩa tài hoa hơn người, ta hy vọng sau khi Minh Châu lớn lên có thể làm một nữ tử xinh đẹp hào phóng lại tài hoa hơn người.
Chữ ân này tổ hợp lại với chữ ban của Trụ Nhi, hai huynh muội bọn họ bèn triệt để thể hiện được ý nghĩa ông trời ban ơn." Hách Tri Nhiễm nói ra nguyên nhân đặt tên như vậy.
Mọi người nghe nàng giải thích xong, xôn xao khen ngợi:
"Vẫn là Cửu đệ muội có học vấn, đặt tên cho bảo bối có ý nghĩa lại nghe hay."
"Đúng vậy, Thiên Tứ, ông trời ban ơn, Tịnh Ân, xinh đẹp hào phóng lại tài hoa hơn người."
Các tẩu tẩu không ngừng khen hai tiểu oa nhi đặt tên rất hay, Mặc lão phu nhân cũng hết sức tán thành.
“Tên hay, Trụ Nhi gọi là Thiên Tứ, Minh Châu gọi là Tịnh Ân, ngày mai đợi Bát ca con lên chức, bảo hắn ta làm hộ tịch giúp hai nhóc."
Mặc dù Hách Tri Nhiễm là tạm thời nảy ý nghĩ đặt tên cho hai đứa con, nhưng mình cũng rất hài lòng. Hài tử của nàng, họ tên không cần hoa lệ như thế nào, chỉ cần ngụ ý tốt dễ gọi là được.
Sau tiệc đầy tháng, tất nhiên là khách chủ vui tột cùng, chờ khách lần lượt rời đi, cuối cùng cũng đã tới phiên của Đường Minh Duệ.
Lúc dùng cơm, người khác đều đang tán thưởng bắp ngon cỡ nào, chỉ có một mình hắn ta khác với mọi người, hắn ta ở đó suy nghĩ chuyện hợp tác buôn bán bắp với Mặc gia.
Tuy Mạnh Hoài Ninh không khoa trương như Đường Minh Duệ, nhưng cũng nhớ đến bắp này khá lâu rồi.
Bây giờ hai tiểu oa nhi ăn no sẽ không tìm nương, sớm đã bị các bá nương bế đi nựng.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm sớm đã nhìn ra được Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ không tập trung, hai phu thê tiễn xong đợt khách cuối cùng bèn kêu bọn họ tới viện của mình.
Lúc này đang là mùa thu mát mẻ, nhiệt độ bên ngoài vô vùng thoải mái, mấy người ngồi dưới giàn nho ngoài sân.
Nho đã chín, Hách Tri Nhiễm đã một tháng không bước ra ngoài, cũng không có để ý.
Trong sân chỉ là trồng cây nho núi bình thường, bởi là sản phẩm không gian, trái to hơn nho trên núi một ít.
Mặc dù như vậy, cũng hết sức chua, nếu không phải thế, Mặc Cửu Diệp sớm đã gọi người tới hái.
Bản thân hắn cảm thấy, nho chua đến nỗi không thể ăn vào miệng, thay vì hái xuống không ai ăn vứt bỏ, chi bằng giữ lại trên cây ngắm nhìn.
Hách Tri Nhiễm lại không nghĩ như vậy, loại nho núi này thích hợp chế biến rượu nho nhất.
Kiếp trước nàng cũng chỉ là nhìn thấy người khác lợi dụng nho núi làm thành rượu nho, chứ chưa từng tự tay thực hành, bởi vậy mới không có trồng lượng lớn cây nho núi.
Hiện nay nho đã chín, tâm tư của Hách Tri Nhiễm cũng trở nên linh hoạt.
Nàng muốn lợi dụng nho núi trong viện tử các nhà thử làm một ít rượu nho, nếu như có thể thành công, đầu xuân sang năm nàng sẽ trồng một lượng lớn nho núi trên núi. Xem ra, chuyện này cũng phải nhanh chóng đưa lên nhật trình.
Loại nho núi này cũng không xa lạ gì với Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ, bình thường những người có tí nội tình đều sẽ trồng một ít ở hậu viện, mục đích chính là vì mùa hè làm lều hóng mát.
Hai người cũng biết rõ nho núi rất chua, tưởng rằng Mặc gia không hái cũng chỉ là vì tính vừa miệng không mạnh, nên cũng không để ý nhiều.