Đây là tâm lý may mắn duy nhất mà Nam Vũ ôm ấp trong lòng, hắn ta hy vọng Mặc Cửu Diệp có thể suy nghĩ vì đời sau của mình mà đáp ứng việc này.
Thật ra, vừa rồi Thuận Vũ Đế cũng chỉ là lải nhải một câu như thế kia, ông ta vốn là đế vương đa nghi, làm sao có thể phong vương khác họ gì đó chứ?
Hơn nữa còn là chế độ cha truyền con nối...
Chỉ có điều, nhìn tình thế trước mắt, nếu như vương khác họ này có thể khiến Mặc Cửu Diệp thay đổi chủ ý một lần nữa dốc sức cho triều đình, cho hắn một vương khác họ thì đã sao?
"Nếu hắn ta đồng ý trở về triều đường, trẫm bằng lòng cho hắn tước vị vương khác họ."
Có câu nói này của Thuận Vũ Đế, Nam Vũ vội vàng chắp tay.
"Thế thì nhi thần lập tức thu xếp lấy được liên lạc với Mặc Cửu Diệp."
Chiến sự Tây Bắc đã triển khai, tuy vẫn chưa thành công thuyết phục Mặc Cửu Diệp dẫn binh xuất chinh, nhưng chi viện của triều đình vẫn phải có.
Bởi vậy, sau khi Nam Vũ hạ quyết tâm, lại gọi tên mấy vị tướng lĩnh trước mặt Thuận Vũ Đế và văn võ cả triều, bảo bọn họ dẫn theo một bộ phận binh mã gấp rút đi chi viện trước.
Đồng thời báo cho bọn họ biết, hiện giờ Mặc Cửu Diệp đang ở Tây Bắc, nếu như hắn có thể đồng ý nắm giữ ấn soái xuất chinh, mọi người phải toàn bộ nghe lệnh hắn.
Đương nhiên, Nam Vũ còn biết rõ Mặc gia có một bộ phận nam nhi còn sống, nhưng việc này không có công khai, tạm thời hắn ta cũng không có ý định nói ra.
Tóm lại mặc cho vị nào của Mặc gia xuất chinh, đều là soái tài hiếm có. Tảo triều xong, Nam Thụy biết Nam Vũ muốn đi khuyên bảo Mặc Cửu Diệp, chủ động gánh vác công việc sắp xếp những tướng lĩnh kia xuất chinh.
Nam Vũ đi theo Hách Thượng thư, trực tiếp đến phủ Thượng thư.
Trên đường đi, Hách Thượng thư không ngừng than thở.
Tất nhiên Nam Vũ nhìn ra được lý do ông thở dài.
"Thượng thư đại nhân là không muốn để Cửu Diệp lại tham dự chuyện triều đình?"
Đối mặt với Nam Vũ, Hách Thượng thư coi hắn ta là người một nhà, lúc nói chuyện cũng không có gì đáng che giấu.
"Xác thực như thế, tuy ta và Cửu Diệp tiếp xúc không nhiều, nhưng ta có thể nhìn ra được, hắn ta đã hoàn toàn thất vọng với triều đình, đừng nói cho hắn ta vương khác họ, nói một câu bất kính, e rằng cho hắn ta long ỷ, hắn ta cũng sẽ không muốn ngồi."
Lời này cũng không hề giả, từ ngày Hách Tri Nhiễm vừa xuyên không tới, lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp ở hoàng cung vô cớ chịu năm mươi roi, lại ở trên đường lưu đày tìm đường sống trong chỗ chết, thì hắn đã triệt để thất vọng với triều đình, thậm chí ngay cả một ít sự lưu luyến cũng không có.
Nam Vũ nào không hiểu rõ đạo lý này?
Sở dĩ hắn ta có thể có ý nghĩ thử xem, chính là đang đánh cược Mặc Cửu Diệp có bằng lòng mưu chút phúc lợi cho đời sau của mình hay không.
"Nam Vũ đều hiểu rõ lời nói của Hách đại nhân, chỉ là triều đình đang trong lúc dùng người, ta chỉ muốn cố gắng thêm một lần."
Hắn ta suy nghĩ lại một hồi, nói thêm: "Chắc hẳn Hách đại nhân cũng đã nhìn ra, phụ hoàng chậm chạp không phong vương cho ta, chính là dự tính tình thế ổn định hơn mới trực tiếp lập ta làm thái tử."
Hắn ta nói như vậy hàm súc hơn rất nhiều, thật ra Thuận Vũ Đế nói với hắn ta chính là, chờ sau khi tình thế ổn định lại, nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn ta.