Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà đỡ đẻ Triệu nghĩ đến những thứ này, có cảm giác được vinh hạnh lây, nếu chuyện này bị người ngoài nói tới, cũng là cơ hội tốt để bà ấy nêu cao tên tuổi.

Mặc lão phu nhân đưa mắt nhìn bà đỡ đẻ Triệu rời đi, bế tiểu tôn nữ bước nhanh về viện của mình.

Bà vừa ra khỏi cửa, thì thấy mấy nhi tử nhà mình ồ ạt vây quanh.

"Nương, bọn con nghe nói Cửu đệ muội đã sinh một tiểu điệt tử và một tiểu điệt nữ cho chúng ta, mau cho bọn con xem thử."

Mặc lão phu nhân thấy dáng vẻ hấp tấp của các nhi tử, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau vài bước.

"Các con nhỏ giọng tí, đừng dọa sợ tiểu điệt nữ của các con."

Mặc Quân Duệ ngượng ngùng xoa tay.

"Nương, bọn con chỉ là muốn xem thử, cam đoan không làm ồn."

Nói xong, động tác của mấy huynh đệ chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn giữ trạng thái tiến về phía trước.

Mặc lão phu nhân thấy thế, chỉ đành bất đắc dĩ vén một góc chăn của tiểu tôn nữ lên, còn không quên dặn dò: "Các con cẩn thận tí, dọa sợ tôn nữ bảo bối của ta, coi chừng ta bắt các con phạt quỳ."

Phạt quỳ, đây chính là khi bọn họ còn bé thường xuyên bị phạt, một khi làm sai chuyện gì, thì sẽ bị mẫu thân ra lệnh đi từ đường phạt quỳ, hơn nữa trong lúc chịu phạt còn không cho phép ăn cơm.

Từ sau khi lớn lên, mẫu thân không còn trừng phạt bọn họ như vậy nữa, lời nói đã nhiều năm không nghe thấy, lần nữa từ trong miệng mẫu thân thốt ra, có thể thấy bà Sợ tiểu tôn nữ của mình bị hoảng sợ biết chừng nào.

Cho dù là phạt quỳ, cũng nhất định phải nhìn thấy tiểu oa nhi.

Trong thoáng chốc Mặc lão phu nhân vén chăn lên, mấy huynh đệ Mặc gia cảm thấy trái tim của mình đều muốn hòa tan mất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cái miệng nhỏ còn thỉnh thoảng nhúc nhích một hồi, dáng vẻ đó khiến những người làm đại bá như bọn họ hận không thể lập tức đoạt lấy từ trong lòng mẫu thân nựng một phen.

"Nương, đây là tiểu điệt tử hay tiểu điệt nữ của bọn con vậy?" Mặc Trọng Viễn nhẹ giọng hỏi.

Mặc lão phu nhân cũng đang nhìn tiểu tôn nữ của mình, bà càng nhìn càng thích, căn bản không dời mắt được.

"Trông xinh đẹp như vậy, đương nhiên là tiểu điệt nữ của các con."

"Khó trách lại xinh xắn như thế, đẹp hơn cả khi Hàm Nguyệt còn bé."Trong lúc nói chuyện, Mặc Gia Thành không nhịn được vươn một ngón tay muốn sờ thử khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của tiểu điệt nữ, lại bị Mặc lão phu nhân lập tức hất ra.

"Đi ra, bàn tay thô ráp của con, đừng làm hỏng tiểu tôn nữ của ta."

Mặc Gia Thành bị mẫu thân quát mắng, sợ hãi vội vàng rụt tay lại.

Chỉ là hắn ta vẫn không cam lòng, thành thân nhiều năm như vậy, dưới gối mình không có cái một nam nửa nữ, chỉ ngóng trông huynh đệ nào trong nhà có thể sớm khai chỉ tán diệp cho Mặc gia.

Như vậy, hắn ta cũng được thơm lây đi yêu thương một phen.

Hai phu thê Cửu đệ được lắm, một lần sinh hai tiểu oa nhi cho Mặc gia, kết quả nương còn không cho hắn ta sờ.

Mẫu thân chỉ nói không được sờ, lại không nói không thể bế.

Nhân lúc mẫu thân sửa sang lại góc chăn cho tiểu điệt nữ, Mặc Gia Thành hành động bất ngờ, nhanh chóng nhận lấy hài tử từ trong lòng bà.

"Nương, người lớn tuổi không có sức lực, vẫn là để con bế."

Thật ra những huynh đệ khác cũng có ý nghĩ như nhau, chỉ là lo lắng như vậy sẽ chọc mẫu thân không vui, bởi vậy mới kiềm chế không có làm như thế kia. Bây giờ tiểu điệt nữ nhỏ bị Mặc Gia Thành bế sang đây, thoáng chốc mấy huynh đệ trở nên mất bình tĩnh. "Nhị ca, huynh ôm rồi trả lại cho ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK