Vừa đặt đũa xuống, Bành Vượng đã tới.
Đầu tiên hắn ta hỏi thăm thân thể Mặc Sơ Hàn, sau đó-có chút khó xử nhìn thoáng qua xe la của bọn họ.
“Mặc huynh đệ, đệ muội, hai ngày nữa, chúng ta sẽ đi qua khu vực hồ muối.
Hồ muối không có cầu, muốn qua sông chỉ có thể đi thuyền, xe la nhà ngươi sợ là không giữ được.
Dù sao cũng là tốn bạc mua được, vứt bỏ đi thì có hơi đáng tiếc, hôm nay lúc đi qua thành trấn, các ngươi tự mình đi trang trại gia súc xử lý đi!"
Nếu là trước đêm qua, Hách Tri Nhiễm nhất định sẽ xử lý xe la theo đề nghị của Bành Vượng.
Nhưng mà hiện tại nàng đã có được không gian nông trường lớn như vậy, trực tiếp cất giữ xe la thu vào là được.
Dù sao bí mật này chỉ có nàng và Mặc Cửu Diệp biết, đương nhiên là một lời đáp lại lời Bành Vượng.
"Bành đại ca yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ xử lý xe la."
Bành Vượng tới chính là nhắc nhở việc này, sau khi đạt được mục đích, lập tức thu xếp tiếp tục khởi hành.
Vì cho bọn họ cơ hội xử lý xe la, hôm nay nhiều đội ngũ chạy nửa canh giờ đường, trực tiếp tiến vào trong trấn nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cùng nhau mang theo xe la ra ngoài.
Bên ngoài là đi xử lý xe la, trên thực tế là thu vào không gian.
Hách Tri Nhiễm lại thuận tiện mua một ít thuốc bổ cho Mặc Sơ Hàn ở trung tâm thương mại Đào Bảo Bảo, còn mua một ít hoa quả theo mùa cho người nhà ăn.
Hai người trở lại khách điểm, đám người Bành Vượng đã chờ xuất phát, đang chờ bọn họ trở về xuất phát từ hồ muối.
Dựa theo kế hoạch của Bành Vượng, đội ngũ vào lúc trời tối, có thể đến thị trấn phụ cận hồ muối.
Ở đây rất khác với những nơi khác.
Diện tích thủy vực hồ muối rất lớn, bao phủ ba châu phủ, cũng là yếu đạo giao thông thủy lợi phồn hoa nhất vương triều Đại Thuận.
Tên như ý nghĩa, hồ muối cũng là nơi sản xuất muối ăn chủ yếu của vương triều Đại Thuận.
Bởi vậy, nhân số thương gia lui tới nơi này có vẻ rất khả quan.
Nơi này phồn hoa như thế, vốn tưởng rằng Bành Vượng sẽ mang theo bọn họ ở khách quán.
Điều làm người ta không nghĩ tới chính là Bành Vượng lại mang theo bọn họ đi tới trong một rừng cây nhỏ.
Đám quan sai hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen, kêu gọi mọi người đều tự tìm kiếm vị trí nghỉ ngơi.
Hách Tri Nhiễm vô cùng khó hiểu, sau đó liền hỏi một quan sai ở gần mình.
"Quan gia, vừa mới đi ngang qua ta thấy được không ít khách quán, vì sao phải ở chỗ này?"
Quan sai thở dài.
"Chắc đây là lần đầu tiên ngươi tới nơi này nên có điều không biết, vùng hồ muối phồn hoa, khách quán ngày ngày chật ních, bởi vậy, giá cả có phần đắt đỏ, địa phương khác 100 văn là có thể ở trên gian phòng một đêm, ở chỗ này ít nhất muốn ở cũng phải hai lượng bạc."
Đối với việc này, ngược lại Hách Tri Nhiễm không cảm thấy có cái gì, giống như những thành phố lớn và thành phố nhỏ kiếp trước khác nhau, giá cả cũng có chênh lệch.
Tuy rằng trong không gian của nàng có rất nhiều bạc, nhưng cũng không cần phải khoe khoang ở chỗ này.
Bởi vậy, nàng rất thản nhiên tiếp nhận sự sắp xếp của Bành Vượng.
Vốn tưởng rằng quan sai kia giải thích xong sẽ đi bận rộn, ai ngờ, hắn ta dĩ nhiên lại nói lên cái khác.
"Lần trước chúng ta tới đây nghe người ta nói, trước kia đại đa số khách quán và tửu lâu ở đây đều nằm trong tay một hộ thương hộ họ Đường.