Danh hiệu thần tiên, Hách Tri Nhiễm thật sự không dám nhận, nhưng nàng đến đây xác thực đã cứu vớt cả nhà Mặc gia, điểm này không chê được.
"Phu quân đừng quên, ta cũng là một thành viên trong Mặc gia, người trong nhà gặp nạn nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn, chuyện này không hề dính dáng đến thần tiên hay không thần tiên."
Hách Tri Nhiễm vốn còn lo lắng sau khi nói ra sự thật thì Mặc Cửu Diệp sẽ cho rằng nàng là ma, kết quả người ta trực tiếp định nghĩa nàng là thần tiên.
Cho dù thế nào, Hách Tri Nhiễm cũng xem như đã hoàn toàn thẳng thắn với Mặc Cửu Diệp, khi lại đối mặt với hắn, nàng cảm thấy tự nhiên thoải mái.
Hai người lại cùng Viên Thanh đạo trưởng trò chuyện thêm một lát, bọn họ mới biết được, Viên Thanh đạo trưởng là đặc biệt chạy tới kinh thành.
Mục đích ông ta đến kinh thành chính là muốn điểm hóa Thuận Vũ Đế, hy vọng Thuận Vũ Đế có thể thuận theo ý trời mà làm.
Mặc Cửu Diệp vẫn tương đối hiểu rõ Thuận Vũ Đế, ông ta thờ phụng đạo giáo cũng không phải bí mật gì, Viên Thanh đạo trưởng chắc chắn sẽ thành công gặp được ông ta.
Huống hồ từ sau khi hắn tiếp xúc với Viên Thanh đạo trưởng bèn hiểu ra, đối phương không phải thuật sĩ giang hồ lừa ăn lừa uống, mà là thế ngoại cao nhân có bản lĩnh thật sự, lời ông ta nói ra có lý có căn cứ, Thuận Vũ Đế nhất định sẽ nghe theo.
Hắn dự tính mượn cơ hội này thúc đẩy sự việc, để Nam Vũ sớm ngày leo lên vị trí kia.
Không thể không nói, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đúng là có suy nghĩ giống nhau, giờ phút này hai người đều nghĩ cùng một chuyện. "Đại sư, nếu người đã tính ra được minh quân ra đời, chuyến này lại thêm dầu vào lửa một phen như thế nào?" Hách Tri Nhiễm khẩn thiết nói.
"Thí chủ muốn lão nạp làm gì?" Viên Thanh đạo trưởng tỏ vẻ mặt hứng thú hỏi.
Hách Tri Nhiễm nói ra suy nghĩ trong lòng, nàng tin chắc, làm như vậy, con đường đăng cơ của Nam Vũ sẽ càng thêm bằng phẳng.
Nàng làm như thế, một mặt là nể tình nghĩa giữa bọn họ, mặt khác cũng là cân nhắc đến thiên hạ thương sinh, chỉ có Nam Vũ thật sự làm chủ nhân của vương triều Đại Thuận, các bách tính mới có thể có cuộc sống tốt sớm hơn.
Huống hồ, không cần bao lâu, nam nhi Mặc gia sẽ lần nữa mặc giáp ra trận, có Nam Vũ trực tiếp ủng hộ, dù sao cũng thực tế hơn việc nào đều phải đi xin chỉ thị của Thuận Vũ Đế.
Viên Thanh đạo trưởng hoàn toàn không do dự đồng ý lời đề nghị của Hách Tri Nhiễm, dù sao chỉ cần không vi phạm ý trời, ông ta làm như vậy cũng chỉ là tiện tay mà thôi.....
Sau khi Thuận Vũ Đế bàn bạc một phen với Viên Thanh đạo trưởng, càng tin tưởng không nghi ngờ gì lời nói của ông ta, trong ngày hôm đó lập tức đích thân dẫn người chạy tới kiến tạo tế đàn.
Tế đàn không có gì khác biệt với kiểu bình thường hay thấy, điểm duy nhất không giống nhau chính là không có để bất cứ cống phẩm gì, thay vào đó là trục cuốn có viết họ tên của ba vị hoàng tử.
Ba quyển trục, mặt trên lần lượt viết tên Nam Thụy, Nam Vũ và Tứ hoàng tử Nam Cẩn, được Viên Thanh đạo trưởng dựa theo thứ tự tuổi tác lớn nhỏ đặt ở trên tế đàn từ trái sang phải.
Ngoài ra, toàn bộ lửa nến dùng để tế tự cũng bày biện một cách thỏa đáng, chỉ chờ tới giờ tý, ông ta làm phép cầu nguyện.
Cuối cùng cũng đợi đến giờ tý, hôm nay bầu trời đêm không đẹp, đừng nói ngôi sao, ngay cả mặt trăng cũng bị mây đen che khuất.