Mặc Cửu Diệp lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vô lại như vậy của bát ca, nhưng, hợp ý hắn.
Hắn kéo Hách Tri Nhiễm rồi đi sau lưng Mặc Sơ Hàn, ở trước mặt người Thôi gia, cứ như vậy mà định bước vào phòng.
Thôi Minh Sâm thấy vậy vội đứng chắn trước mặt bọn họ.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Nhìn có vẻ Mặc Sơ Hàn không dùng một chút sức nào, cánh tay chỉ nhẹ nhàng nhoáng một cái, đã đẩy Thôi Minh Sâm sang một bên.
"Đương nhiên là muốn qua đêm ở nơi này rồi."
Dừng lại một chút, hắn ta ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa lớn một cái.
"Đúng rồi, bên ngoài còn nhiều người nhà của ta lắm, ta đi gọi bọn họ vào đây."
Lúc nói chuyện, Mặc Sơ Hàn ra vẻ đi ra ngoài cổng.
Thôi lí chính đã không thể nhịn được nữa rồi.
"Đứng lại."
Mặc Sơ Hàn dừng bước, cười như không cười nhìn lí chính.
"Làm sao, lí chính định dành cho chúng ta mấy căn phòng sao?"
"Ngươi...
Thôi lí chính tức đến khuôn mặt già xanh mét, không biết nên nói gì mới phải.
Ông ta bỗng ho vài cái, chỉ vào Mặc Sơ Hàn nói: "Đây là địa bàn của Thôi gia ta, há có thể cho đám người người các ngươi ở đây làm loạn?"
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn Mặc Sơ Hàn đứng đó trêu đùa Thôi gia, trong lòng họ đang cười c.h.ế.t ngất rồi. Lúc này thấy Thôi lí chính cuối cùng cũng không chịu nổi nữa rồi, họ biết, vở kịch thực sự sắp bắt đầu rồi.
Biểu hiện vừa rồi của Mặc Sơ Hàn tốt như vậy, bọn họ cũng không thể vất mặt mũi của người Mặc gia đi.
Thế là, hai người đi đến sau lưng Mặc Sơ Hàn.
Mặc Cửu Diệp lạnh mặt nói: "Nếu lí chính đã không định tiếp đãi bọn ta, vậy thì đi sắp xếp nơi ở cho bọn ta đi, nếu không..."
Thì đừng có trách bọn ta dọn nhà đến đây ở một đêm.
Thôi lí chính thấy người đến kẻ nào kẻ nấy đều ngang tàng như vậy, vô lại y hệt người nhà bọn họ khi bắt nạt người khác, nhất thời có chút không tự tin.
Lúc này Thôi lí chính có chút oán giận thằng cháu làm huyện thừa nhà mình, mang đến cho ông ta bao nhiêu người không dễ bắt bí thế này.
Vì để không chịu thiệt trước mắt, Thôi lí chính chỉ đành làm theo lời Mặc Cửu Diệp nói, hôm nay sắp xếp ổn thoả chỗ ở cho bọn họ.
Đương nhiên, ông ta cũng muốn tống cổ đám người này đi trước, rồi mai lại đến thành mượn cứu viện.
Đến lúc đó, ông ta đến nha môn cáo buộc những người này phạm tội tự ý xông vào nhà dân, để bọn chúng ăn vài hôm cơm tù cho biết mùi khổ sở.
Nghĩ như vậy, thái độ của Thôi lí chính bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Nếu các ngươi đã sốt ruột như vậy, ta sẽ đích thân đưa các ngươi đến chỗ ở."
Nói xong, Thôi lí chính đã nhấc bước đi về phái cổng lớn.
Huynh đệ Mặc gia và Hách Tri Nhiễm đều biết rõ, thái độ của lí chính bỗng nhiên thay đổi, hẳn là giấu đại chiêu gì đó rồi.
Song, với cái gọi là đại chiêu gì đó của lí chính, vốn dĩ bọn họ không hề để vào mắt.
Đến lúc đó chỉ cần gặp chiêu phá chiêu là được.
Đương nhiên, nếu lí chính thức thời một chút, không đến trêu chọc bọn họ, để tránh những phiền phức ngày sau bọn họ cũng sẽ tạm thời bỏ qua chuyện hôm nay.
Không biết là do vị lí chính này cố ý kéo dài thời gian, hay thực sự là chân ông ta không tốt, tốc độ đi đường vô cùng chậm chạp.
Mặc Sơ Hàn có chút bực bội thúc giục: “Đi nhanh lên, ăn cơm chưa no à?”
Đúng là lí chính cố ý kéo dài thời gian, ông ta hy vọng khi đến nơi càng muộn càng tốt, đến lúc đó trời đã tối hẳn rồi
Phòng ốc cũ nát, lại cộng thêm trời tối, bọn họ muốn dọn dẹp đơn giản một hồi cũng khó.