Gặp hay không gặp, Mặc Cửu Diệp không có quyết định giúp nàng, mà là cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dễ nhận thấy, hắn giao quyền quyết định này cho Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm đứng lên: "Ta ra ngoài xem thử."
Người tới cũng không có đi cửa chính của phủ Quốc Công, mà là cửa nhỏ ra vào ở hậu viện của bọn nô bộc.
Hách Tri Nhiễm được người dẫn tới hậu viện, người tới ăn mặc như gia đinh, nhìn rất quen mắt, chỉ là bỗng chốc nàng không nhớ ra là ai.
Gia đinh nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, vội vàng cung kính hành lễ: "Đại tiểu thư, là lão gia phái ta tới tìm người."
Hách Tri Nhiễm nhìn vẻ ngoài của người đó, cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ, xác định người này là tùy tùng của người cha hời kia.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Đại tiểu thư, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo." Cùng lúc hắn ta nói chuyện, còn không quên liếc nhìn người dẫn đường cho Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm tức khắc sai người đó đi nơi khác.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Thật ra, nàng ít nhiều đã đoán ra đại khái, chẳng qua là muốn nghe chính miệng người này chứng thực mà thôi.
Tùy tùng nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, lão gia bảo ta thông báo cho người, hoàng thượng sắp phái người đến tịch biên phủ Quốc Công, kêu người chuẩn bị sẵn sàng."
Quả nhiên như thế.
"Cha ta có nói, khi nào người của hoàng thượng đến không?" "Tiểu nhân không biết điều này, lão gia còn bảo ta chuyển lời cho đại tiểu thư, người là nữ nhi của Hách gia, không thể làm chuyện thất tín bội nghĩa, mặc cho phủ Hộ Quốc Công gặp phải chuyện gì, người cũng không được rời đi."
Đối với lời dặn dò này, Hách Tri Nhiễm căn bản không để trong lòng, nàng vốn cũng không có dự tính rời khỏi Mặc gia.
Nếu không hỏi được tin tức gì hữu dụng từ chỗ hắn ta, Hách Tri Nhiễm bèn xua tay bảo hắn ta rời đi.
Chính tai nàng nghe thấy tin tức này, còn chân thật hơn biết được trong lịch sử nhiều.
Hách Tri Nhiễm không hề dám chậm trễ một phút giây nào, chạy nhanh về phòng tân hôn.
Không đợi Mặc Cửu Diệp hỏi, nàng kể lại tin tức do người sai vặt đưa đến.
Trên mặt Mặc Cửu Diệp không nhìn ra vui mừng tức giận, một hồi lâu mới lạnh lùng nói một câu: "Điều nên đến thì sớm muộn cũng sẽ tới."
Tuy Mặc Cửu Diệp không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn có thể từ trong giọng điệu của hắn nghe ra được, hắn nản chí ngã lòng như thế nào.
"Chàng hãy nhìn thoáng tí, chỉ cần chúng ta cố gắng sống sót, tin rằng sớm muộn cũng có ngày cất đầu dậy."
"Hô hô... Ta đường đường nam nhi tám thước, lại phải cả nhà nữ quyến đi theo ta chịu liên lụy, còn nói ngày cất đầu dậy gì chứ." Mặc Cửu Diệp lạnh lùng châm biếm nói.