Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, Hàm Nguyệt chúng ta cũng không phải là một lão cô nương không ai muốn lấy, sao lại phải vội vàng như vậy?"

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, sau khi Ngũ ca hỏi xong, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía Mặc lão phu nhân.

Ở Vương triều Đại Thuận, sau khi hai người nam nữ đã quyết định về chuyện hôn sự. Bên nam sẽ mang theo giờ sinh bát tự của cả hai đến tìm người phê bát tự. Sau đó sẽ căn cứ vào bát tự của hai người để xác định ngày cưới.

Thường những việc này đều là trách nhiệm của *nam phương. Nữ tử chỉ cần đợi bên đó đến thông báo về ngày cưới là được.

*Nhà trai.

Nhưng tại sao mẫu thân lại nhắc đến ngày cưới của muội muội với mọi người trong nhà?

"Mẫu thân, người có phải cho rằng hiện tại Mặc gia đã suy tàn, lo lắng Mạnh đại nhân sẽ đổi ý, sau này Hàm Nguyệt sẽ không gặp được người tốt như vậy nữa phải không?"

Ngoại trừ điều này, Mặc Cẩn Niên không nghĩ ra được lý do nào khác khiến mẫu thân mình phải làm như vậy.

Mặc lão phu nhân đương nhiên biết loại quy tắc truyền thống này.

Bà cũng có những cân nhắc của riêng mình khi làm như vậy.

"Trước mắt đã là tháng Tư rồi."

Khi Mặc lão phu nhân nói, ánh mắt bà dần dần xa xăm, thậm chí còn xen lẫn một chút buồn bã.

Bà nói tiếp: "Vân Phong dẫn người đi Tây Cảnh hỏi tin tức vẫn chưa trở về, cha và anh trai các con hiện tại còn chưa rõ sống hay đã chết.

Nếu theo tin tức, Tư Manh tiên sinh sẽ xuất hiện ở Tây Cảnh vào tháng 7. Ta lo lắng rằng nếu đến lúc đó cha và anh trai của các con không thể được giải cứu thành công, thì họ có thể gặp nguy hiểm rồi."

Mặc lão phu nhân luôn ghi nhớ những lời này trong lòng và chưa bao giờ nói ra trước mặt bọn trẻ, vì sợ làm mất đi sự tự tin của chúng.

Nhưng hôm nay bà nhắc đến chuyện này trong ngày bàn về ngày cưới của nữ nhi mình, nên bà phải giải thích.

Hách Tri Nhiễm là người minh bạch nhất, nghe mẹ chồng nói vài câu, lập tức đoán được ý nghĩ của bà.

Tuy nhiên, từ miệng của nàng rất khó để nói nguyên nhân.

Tuy nhiên, chỉ vì nàng không nói không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không nói.

Người nhị tẩu vốn luôn thẳng thắn, hôm nay đầu óc quay cuồng, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là người phu quân không biết sống c.h.ế.t của mình, ở trước mặt mọi người, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Nàng đứng dậy, nức nở nức nở: "Nương ơi, cha và phu quân con nhất định sẽ bình an trở về. Xin người đừng có những suy nghĩ như vậy."

Đại tẩu cũng rơi nước mắt nhưng không nói ra thành lời như nhị tẩu mà chỉ thầm cầu nguyện trong lòng rằng phu quân, cha chồng và nhị đệ có thể trở về an toàn như những người huynh đệ mất tích kia.

Mặc lão phu nhân không nghĩ vậy nhưng bà đã trải qua nhiều chuyện và bà dễ dàng chấp nhận hiện thực hơn các con dâu mình.

Bà nhẹ nhàng lau khóe mắt, nói: "Ta chỉ lo lắng thôi. Sự việc còn chưa kết thúc, cũng không ai biết kết quả sẽ ra sao."

Mặc lão phu nhân kêu nhị tẩu ngồi xuống, lại nói: "Nếu tháng bảy có tin dữ gì thì hôn lễ của Hàm Nguyệt sẽ bị hoãn lại. Đừng để những quy tắc bất thành văn đó trì hoãn hạnh phúc trọn đời của Hàm Nguyệt."

Là một người già hiểu biết rộng rãi, bà không tin rằng một khi tin tức về cái c.h.ế.t của phụ tử Mặc gia truyền lại, rồi Mặc Hàm Nguyệt phải giữ đạo hiếu ba năm không được gả chồng, thì đến lúc ấy Mạnh Hoài Ninh vẫn sẽ một lòng chờ đợi con bé không thay đổi. Vì vậy, hôm nay bà muốn tạo ra sự thay đổi trong cuộc hôn nhân của con gái mình. Mặc Cửu Diệp chưa bao giờ thích những quy tắc thế tục đó, chưa kể hắn có niềm tin rằng mình có thể giải cứu cha và anh trai mình một cách an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK