Một lát sau, chỉ thấy vị trí tế đàn xuất hiện từng đốm ánh lửa, đó là Viên Thanh đạo trưởng đốt cháy một tờ bùa giấy.
Bùa giấy kèm theo ánh lửa bắt đầu dần dần xẹt qua bầu trời đêm theo chú ngữ của Viên Thanh đạo trưởng.
Trong lúc tất cả mọi người nín thở, chờ đợi động tác tiếp theo của đối phương, trên bầu trời đêm đen kịt lại xuất hiện ánh sáng lấp lánh.
Hách Tri Nhiễm ở phía xa điều khiển máy bay không người lái chậm rãi bay về phía tế đàn, chẳng mấy chốc, ánh sáng đã đến gần tế đàn.
Không biết có phải vì tránh hiềm nghi hay không, Viên Thanh đạo trưởng cũng nhanh chóng lắc mình đi tới bên cạnh Thuận Vũ Đế, quan sát cùng ông ta.
Tầm mắt của mọi người đều chăm chú nhìn ánh sáng kia, tuy không thấy rõ lắm, nhưng bọn họ đều biết, nơi đó chính là vị trí của tế đàn.
Đốm sáng nho nhỏ quanh quẩn vài vòng trước quyển trục có họ tên của mấy vị hoàng tử trên tế đàn, chậm rãi bay lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Không đợi đốm sáng hoàn toàn biến mất, thì nghe thấy Viên Thanh đạo trưởng cao giọng khen ngợi: “Đúng là ý trời... ý trời thật sự đã tới..."
Thuận Vũ Đế tỏ vẻ mặt không rõ nguyên do.
"Xin hỏi đạo trưởng nói lời này có ý gì, ánh sáng kia lại là đến từ đâu?"
Những lời phía sau, đều là Hách Tri Nhiễm dạy, Viên Thanh đạo trưởng vì diễn tốt cảnh này, cố ý đọc thuộc lòng hết vài lần.
"Hoàng thượng, hôm nay mây đen che đỉnh, căn bản không thấy rõ sao gì, nhất định là tử vi tỉnh vì bảo toàn minh quân thượng vị, đích thân hàng lâm phàm trần, dấu hiệu hưng thịnh vương triều Đại Thuận ta..."
Thuận Vũ Đế có thể nói là tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Viên Thanh đạo trưởng.
Tử vi tinh giáng lâm phàm trần là ông ta tận mắt nhìn thấy, vừa rồi từng đốm ánh sáng từ trên trời giáng xuống, không phải ngôi sao thì có thể là vật gì?
"Ý của đạo trưởng là, đã biết được minh quân trong miệng người nói?"
Viên Thanh đạo trưởng tiếp tục diễn kịch, ông ta vui mừng vuốt ve chòm râu của mình, chỉ sang tế đàn nói: "Kết quả như thế nào thì hoàng thượng người dời bước tới đó xem xét sẽ biết thôi."
Thuận Vũ Đế sớm đã không chờ được nữa muốn đi sang đó xem xét, chỉ là khi nãy không có Viên Thanh đạo trưởng lên tiếng, ông ta không dám đột ngột hành động, sợ chọc giận thần linh.
Viên Thanh đạo trưởng vừa dứt lời, Thuận Vũ Đế bèn kêu mấy hoàng tử và các đại thần đi về phía tế đàn xem xét.
Hoàng thượng có động tác, đám nô bộc cầm đèn tự nhiên phải đi theo hai bên.
Đợi khi Thuận Vũ Đế đến gần tế đàn, nơi đó đã không còn là trạng thái đưa tay không thấy được năm ngón.
Tuy ánh sáng không thể dùng sáng như ban ngày để hình dung, nhưng muốn thấy rõ mọi thứ trước mắt vẫn là vô cùng dễ dàng.
Thuận Vũ Đế liếc mắt thì nhìn thấy vật phẩm bao bọc bởi vải lụa màu vàng trên đài tế.
Thứ này quả thực quá quen thuộc với ông ta.
"Đây... Đây là ngọc tỷ..."
Không chỉ Thuận Vũ Đế chấn động, các đại thần đi cùng ông ta cũng ngây người.
Chuyện ngọc tỷ bị mất, đã kinh động cả kinh thành, không ngờ rằng vật mất đi lại dễ dàng xuất hiện như vậy. Hơn nữa còn là tử vi tinh đưa tới...
Điều này quả thực khiến người khác chấn động.
Chỉ chốc lát thì đã có người quỳ xuống.
"Hoàng thượng, ngọc tỷ mất mà lấy lại được, hơn nữa là để ở mặt trên quyển trục có họ tên của hoàng tử, đây là ý trời!"