Dưới sự sắp xếp của huynh đệ Mặc gia, tất cả đám người Đào Nhiên đều được phân công định cư trong sân riêng của họ.
Mặc dù Hách Tri Nhiễm không xa lạ gì với việc sắp xếp chiến tranh, nhưng nàng biết rõ cả hai huynh trưởng là người đều có kinh nghiệm trong nhiều trận chiến nên việc bảo vệ và sắp xếp như vậy thì không cần nói tới, thậm chí còn giỏi hơn nàng nhiều.
Vì vậy, sự sắp xếp của đám người Đào Nhiên, nàng không định tham gia vào nhiều mà toàn bộ giao cho hai huynh trưởng làm là được.
Chật vật bấy lâu nay, thật sự là quá sức chịu đựng đối với một phụ nữ mang thai như nàng.
Nàng thấy việc cần làm của mình đã xong, nàng lê thân hình mệt mỏi về nghỉ ngơi.
Thấy bước chân nặng nề của nàng, Mặc lão phu nhân chủ động bước tới dìu đỡ nàng.
Lão thái thái biết, chuyện xảy ra ngày hôm nay con dâu thứ chín này vất vả rất nhiều, nếu thực sự theo sự sắp đặt của chính mình mà đi vào thành, với nhiều người Man Di như thế thì hai nhi tử của bà thật sự chống đỡ không nổi.
"Nương thay mặt cả nhà cảm ơn con."
Mặc lão phu nhân chân thành cảm ơn con dâu, đồng thời cũng thương xót Hách Tri Nhiễm, bụng nàng to như vậy lại hoài thai hai đứa, nàng vì mọi người mà lại không quan tâm đến bản thân mình như vậy.
Hách Tri Nhiễm mỉm cười vỗ vỗ tay lão thái thái.
"Nương, con làm đều có chừng mực, nương đừng lo lắng."
Bà Mặc nghe vậy lên tiếng quở mắng: "Còn nói là có chừng mực, bước ở đi lại còn có chút lê lết" — -
"Hì hì... Nương, con chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là khỏi à." Hách Tri Nhiễm cố ý ra vẻ thoải mái nói.
Sau khi được mẹ chồng đích thân dìu đỡ về nhà, Hách Tri Nhiễm liền cúi đầu vào trong không gian.
Giờ này nàng vô cùng đói và chỉ muốn nhanh chóng bổ sung sức lực.
Trong không gian muốn cái gì có cái đó, nếu không đủ nàng có thể mua nó trên ứng dụng mua sắm Taobao.
Không chỉ vậy, khi tiểu nhà sưu tập biết tin nàng có thai, nó còn đặc biệt giúp nàng mua mấy món ăn ngon lớn từ các nhà hàng cao cấp hiện đại, đóng gói và bán lại cho nàng với giá rẻ, đây thực sự khiến Hách Tri Nhiễm được hưởng thụ món ngon đã lâu chưa được ăn.
Nàng đang nhàn nhã thưởng thức đồ ăn trong không gian, thì bên Mạnh Hoài Ninh lại đau đầu.
Đối mặt bá tánh Man Di như thế, những người đã c.h.ế.t rồi ngược lại xử lý dễ dàng hơn, ai bảo bọn họ đến Đại Thuận cướp bóc làm gì?
Đây là cái giá phải trả cho việc làm điều xấu, c.h.ế.t cũng không có gì sai.
Tuy nhiên, đối với những người còn sống, việc đánh đập hay trừng phạt đều không phù hợp.
Nếu đánh họ, sẽ bị thương không thể rời đi, còn trừng phạt, thì bọn người này sẽ không có một xu dính túi.
Nhưng để họ rời đi như thế này thì về lý lại không hợp.
Thời điểm hắn ta khó giải quyết, Hồ Thông đã đến tìm hắn.
"Mạnh đại nhân thấy nan giải vì xử lý những người này sao?"
Mạnh Hoài Ninh cười khổ gật đầu: "Dù gì thì bọn họ cũng là bá tánh bình thường, không giống như binh lính mà tìm hoàng đế Man Di thương lượng để đổi tài sản lấy người. Theo tình hình hiện giờ của người Man Di, hoàng đế Man Di còn mong có nhiều người c.h.ế.t hơn để họ có thể tiết kiệm một ít lương thực."
Hồ Thông không thể phủ nhận điều này.
Hắn ta đến đây để nghĩ cách giải tỏa nỗi lo lắng của Mạnh Hoài Ninh.
"Ta quả thực có một biện pháp không biết có làm được không, hay ta nói ra cho Mạnh đại nhân định đoạt?"