Có thể thấy người hành hình dốc hết sức chừng nào.
Bỗng nhiên Mặc Cửu Diệp cảm thấy trên người lạnh buốt, theo bản năng đưa tay đi kéo quần của mình.
Nghề nghiệp của Hách Tri Nhiễm sai khiến, giờ phút này nghiêm chỉnh hóa thân thành một bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp.
Giọng nói nghiêm túc của nàng còn toát lên vẻ không được nghỉ ngờ.
"Đừng động đậy lung tung."
Nghe vậy, chợt bàn tay vừa kéo thắt lưng quần của Mặc Cửu Diệp cứng đờ ở đó.
Hách Tri Nhiễm không cho phép nói gì kéo tay hắn ra.
"Tuy chàng không bị tổn thương đến xương, nhưng tình hình vết thương trước mắt cũng không nhẹ, đừng xem thường vết thương ngoài da, xử lý không kịp thời cũng sẽ gây ra mạng người."
Mặc Cửu Diệp nghe nàng ở đó không ngừng thuyết giáo mình như một bà mẹ, rốt cuộc hắn vẫn cam chịu số phận thu hồi bàn tay kia.
Hắn nhắm mắt lại, mặc cho Hách Tri Nhiễm ở đó xử lý vết thương giúp mình.
Động tác của Hách Tri Nhiễm rất thông thạo, nàng đổ một ít cồn lên bông gòn trước, sau đó dùng nhíp kẹp bông, nhẹ nhàng lau vết thương của Mặc Cửu Diệp.
"Sẽ hơi đau, chàng chịu đựng tí."
"Ừm"" Xác thực hơi đau, nhưng đối với Mặc Cửu Diệp, đây cũng không tính là gì.
Sau khi khử trùng vết thương, Hách Tri Nhiễm lại lấy một gói bột thuốc trắng Vân Nam từ không gian ra. Tình hình vết thương của Mặc Cửu Diệp, sử dụng loại thuốc này có tác dụng nhất.
Nàng nhẹ nhàng rắc đều bột thuốc lên vết thương của Mặc Cửu Diệp, ngón tay vô tình chạm vào da hắn.
Cảm giác này khiến thân thể của Mặc Cửu Diệp không khỏi run rẩy, đồng thời, hắn cũng nhận thức được một cách rõ rệt, khuôn mặt của mình có cảm giác bốc lửa.
Hách Tri Nhiễm toàn tâm toàn ý xử lý vết thương giúp Mặc Cửu Diệp, cũng không biết cảm nhận của hắn, giờ phút này, nàng đã dán băng vải lên vết thương.
Nàng lại nhanh nhẹn tiêm một mũi uốn ván cho hắn.
Đột nhiên Mặc Cửu Diệp cảm nhận được cánh tay truyền đến cảm giác đau như bị kim đâm, thân thể lập tức muốn trốn theo bản năng.
"Đừng nhúc nhích." Hách Tri Nhiễm lên tiếng nhắc nhở.
Cơ thể Mặc Cửu Diệp tức khắc cứng đờ, cho đến khi cảm giác kim đ.â.m biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Xử lý xong những thứ này, Hách Tri Nhiễm nhìn về phía quần lót đã nhuốm m.á.u của Mặc Cửu Diệp.
"Y phục của chàng để ở đâu, ta đi lấy một cái quần sạch sẽ giúp chàng."
Mặc Cửu Diệp biết rõ mình đang đỏ mặt, bị hỏi cũng không dám quay đầu lại.
"Tủ bên trái đều là y phục của ta."
Hách Tri Nhiễm đi vào tủ y phục tùy ý lấy một cái quần lót màu trắng đặt lên giường, tiện tay cởi quần đã bị nàng cởi đến tận đầu gối.