Hắn chưa bao giờ không tin tưởng Tiểu Bạch, chỉ là lo lắng nó sẽ xảy ra chuyện mà thôi.
"Nếu như vậy, ta tự đi thăm dò một phen."
"Không được, nơi này còn cần Cửu đệ ở lại chủ trì đại cuộc, trong số huynh đệ chúng ta thì khinh công của ta là tốt nhất, chuyện dò la tin tức vẫn là để ta." Mặc Sơ Hàn ưỡn n.g.ự.c đứng ra.
Mặc Cửu Diệp cũng không có ý miễn cưỡng, trong chín huynh đệ, xác thực khinh công của Bát ca là tốt nhất, thích hợp thăm dò tin tức nhất.
"Nếu như vậy thì vất vả Bát ca đi một chuyến, như nhau, chỉ cần xem xét tình hình trong vòng trăm dặm là được, cho dù có thăm dò được tin tức hay không, trước khi trời tối huynh nhất định phải chạy về."
"Được, ta lập tức đi."
Mặc Sơ Hàn vừa xoay người, Mặc Cửu Diệp đã cảm nhận được giọng nói quen thuộc.
Hắn ngửa đầu nhìn lên không trung, chính là Tiểu Bạch.
Tuy nhiên, tốc độ bay của Tiểu Bạch chậm hơn mọi khi rất nhiều, cứ như mất đi thể lực.
Trong lúc Mặc Cửu Diệp nghi ngờ, Tiểu Bạch mất thăng bằng, thân thể nhỏ bé bắt đầu rơi xuống từ giữa không trung.
Thoáng chốc Mặc Cửu Diệp nâng khí nhảy lên, trước khi Tiểu Bạch rơi xuống đất, hắn đã vững vàng tiếp lấy nó.
"Cửu đệ, Tiểu Bạch bị thương rồi ư?" Lúc này Mặc Sơ Hàn cũng không đi nữa, mấy huynh đệ xôn xao lại gần xem xét tình hình. Hai tay Mặc Cửu Diệp nâng Tiểu Bạch, cảm thấy lòng bàn tay ướt sũng.
Mà giờ phút này, trông Tiểu Bạch vô cùng yếu ớt, nhưng nó vẫn cố gắng phát ra tiếng vang, đầu cũng dùng sức hướng về phía kinh thành.
Thú cưng của mình, đương nhiên Mặc Cửu Diệp có thể xem hiểu ý nó muốn bày tỏ.
Tiểu Bạch là đang nói cho hắn biết, đã phát hiện được manh mối.
Nói cách khác, người đáng nghi xuất hiện.
"Tiểu Bạch đã phát hiện mục tiêu, hơn nữa nó vô cùng nghe lời, ta nói với nó tìm tòi trong vòng trăm dặm, nó ắt sẽ không bay ra khỏi phạm vi này.
Cho nên đệ có thể xác định, những người đó cách chúng ta chưa tới trăm dặm."
Mặc Cửu Diệp vừa nói với các huynh trưởng về tin tức do Tiểu Bạch đưa về, vừa lật thân thể nó lại xem xét.
Quả nhiên, phần bụng kề sát bàn tay hắn của Tiểu Bạch có một vết thương, m.á.u chảy ra đã nhuộm đỏ lông vũ trắng như tuyết của nó.
Vì đề phòng có người bị thương, Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị rất nhiều thuốc cho bọn họ.
Mặc Cửu Diệp bóp nhẹ thân thể của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không có biểu hiện ra dáng vẻ đau đớn.
Hắn đã có thể xác định, chắc là trên người Tiểu Bạch chỉ có một vết thương ở phần bụng.
Hơn nữa thoạt nhìn vết thương, giống như vết xước, hắn có thể suy đoán là Tiểu Bạch vì tránh né nguy cơ rối loạn phương hướng, thân thể trượt vào vật thể cứng cáp ở nơi nào đó.
Vết thương chảy m.á.u quá nhiều, mới khiến nó suy yếu như vậy.
Tuy giữa hắn và Tiểu Bạch đã thành lập tình nghĩa sâu đậm, nhưng hắn cũng không thể trò chuyện với Tiểu Bạch giống như loài người, căn bản không cách nào hỏi han chi tiết nó bị thương. Hắn lấy bông gòn cồn i-ốt ra, khử trùng miệng vết thương giúp Tiểu Bạch, sau đó rắc bột thuốc tiêu viêm lên, lại dùng băng vải bọc kín miệng vết thương.
Lúc này Tiểu Bạch cũng không có mất đi ý thức, Mặc Cửu Diệp lại đút cho nó uống một ít nước và thức ăn, sau đó mới trịnh trọng nói với Mặc Sơ Hàn:
"Bát ca, nếu Tiểu Bạch đã đưa tin tức chuẩn xác về đây, chúng ta cũng phải thăm dò tình hình cụ thể mới được, cho nên huynh vẫn phải đi một chuyến."
Trong lúc nói chuyện, Mặc Cửu Diệp nhìn sơ sắc trời.