Dẫu sao nơi này núi cao hiểm trở, bọn họ chở lương thực đi qua rất bất tiện.
Cái cần bận tâm bây giờ phải là triều đình, trước mắt chỗ nguy hiểm nhất chính là Tây cảnh.”
Từ lúc làm quan khởi, Mạnh Hoài Ninh chính là Huyện lệnh, dù sao cũng là một quan văn, chức vị lại không cao, khoảng thời gian này lại chú trọng việc cai quản địa phương, về phương diện quân sự quả thật không thể nhìn xa trông rộng được giống như huynh đệ Mặc gia.
Nghe được Thất ca nói, Mạnh Hoài Ninh như được khai sáng.
"Mặc dù Doãn thành chỉ cách Tây cảnh một đoạn, một khi chiến tranh xảy ra, người dân ở bên đó sẽ nhờ cậy phía bên này, xem ra ta cũng sớm phải chuẩn bị mới được."
Với tư cách là quan phụ trách của Doãn thành thì hắn ta cũng không thể nhúng tay vào được, nhưng hắn ta cũng phải đảm bảo được những người dưới quyền của hắn ta được bảo vệ.
Nghĩ tới những thứ này, Mạnh Hoài Ninh cảm thấy bản thân phải hoạch định ra được một cái kế hoạch thật chi tiết.
Hắn ta đưa tay làm thành nắm đ.ấ.m về phía hai huynh đệ Mặc gia: "Đa tạ hai vị huynh trưởng đã nhắc nhở, lần này ta quay trở về nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, huynh đệ Mặc gia biết rằng Mạnh Hoài Ninh sẽ phải xử lý rất nhiều chuyện nên không có giữ hắn ta lại, một mực tiễn hắn ta đến cổng thôn rồi mới quay trở lại.
Quay về đến nơi thì cũng đã tối. Trên đường chính cách kinh thành ba trăm dặm. "Cửu đệ, lão già kia tỉnh rồi." Giọng của Ngũ ca có chút khàn khàn, kể từ khi họ lấy m.á.u độc ra khỏi cơ thể Tư Manh tiên sinh, họ vẫn luôn để mắt đến ông ta, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này Mặc Cửu Diệp phụ trách đánh xe ngựa, Lục ca cưỡi ngựa chạy theo sau.
Nghe được tiếng kêu gào của Ngũ ca, Mặc Cửu Diệp vội vàng đem xe ngựa dừng lại ở phía bụi rậm ven đường, sau đó tiến vào buồng xe.
Lục ca cũng muốn vào buồng xe nhìn một chút, nhưng vì sự an toàn của mọi người mà hắn chỉ có thể đứng ở ngoài buồng xe để làm công việc canh gác.
Bởi vì Ngũ ca vẫn luôn trông chừng Tư Manh tiên sinh, ông ta có thoáng gì đó bất thường thì sẽ phát hiện ra ngay.
Vì vậy, khi hắn thấy Tư Manh tiên sinh đã cử động mí mắt liền lập tức thông báo cho Mặc Cửu Diệp.
Có điều Tư Manh tiên sinh cũng đang muốn tỉnh dậy.
Chắc hẳn vết thương của ông ta rất đau đớn, hoặc bị trói tay chân lại đến tê liệt, trước khi mở mắt ra hoàn toàn, ông ta đã phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
"Tỉnh rồi thì cũng không cần phải tiếp tục giả chết." Mặc Cửu Diệp không có chút kiên nhẫn với người có thù địch với nhà mình gì cả, nếu không phải có lời còn muốn hỏi thì hắn còn hận không thể có thể lập tức giải quyết ông ta ngay lúc này.
Tư Manh tiên sinh vốn còn có chút mơ màng, nhưng sau khi nghe được giọng nói này thì ông ta nhanh chóng nháy mắt tỉnh táo.
Ông ta dùng sức nặng nề để đẩy mí mắt lên, đập vào mắt chính là hai huynh đệ hận không thể g.i.ế.c mình của Mặc gia.
Ông ta không biết là trong người đã mất đi m.á.u độc, nghĩ rằng sự đau đớn trên người của mình chính là do hai huynh đệ Mặc gia đã đánh ông ta.
"Ta nói lại lần nữa, đừng đối xử với ta như vậy, ta tin các ngươi cũng đâu có ngu đến nỗi muốn chôn theo ta chứ?"
Dứt lời, Tư Manh tiên sinh nghĩ là mình vẫn còn ưu thế, lại còn nở nụ cười nhạt.