Lúc này Bành Vượng càng thêm sùng bái Hách Tri Nhiễm, nàng quả là một nữ nhân vừa có bản lĩnh vừa có trí tuệ.
Hách Tri Nhiễm biết bản thân sẽ không dừng ở khách điếm quá lâu, nghe ý của Lý Hổ, Chu Lão Bát sẽ bị người khác ném vào trong sông.
Chu Lão Bát làm người tính cách cũng không tệ, nàng nghĩ nếu như bản thân có thể thì ra tay cứu hắn ta một mạng.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, nàng nhất định phải cho nhà họ Mặc một viên thuốc an thần, khiến cho bọn họ hiểu được bản thân cô không có gì nguy hiểm.
Mặt khác, lát nữa tiệm vải và tiệm tạp hóa đưa hàng tới, cần có người tiếp nhận.
Nữ quyến nhà họ Mặc đang nôn nóng chờ đợi tin tức phía bên Hách Tri Nhiễm, thấy nàng trở về toàn bộ đều quây đến hỏi han ân cần, một dạng sợ nàng bị thiệt.
Đối với nhóm tẩu tẩu tâm tư đơn thuần còn đỡ, Hách Tri Nhiễm chỉ cần nói bản thân không có việc gì, các nàng ấy yên tâm là được.
Tới chỗ của Mặc Cửu Diệp, tính nói mấy câu hàm hồ cho qua chuyện không phải là việc dễ dàng.
Từ khi bắt đầu thấy Lý Hổ và Hách Tri Nhiễm phát sinh tranh chấp ở cửa lớn, Mặc Cửu Diệp vẫn luôn đứng ở bên cạnh cửa, một khi Hách Tri Nhiễm chịu thiệt, hắn sẽ không chút cố kị mà lao ra cứu người.
Sau lại thấy Bành Vượng ra mặt, hơn nữa cũng không làm khó Hách Tri Nhiễm, thì sự lo lắng trong lòng hắn mới thả lòng một chút.
Lúc này nhìn thấy Hách Tri Nhiễm trở lại nguyên vẹn, cho dù như thế nào cũng phải hỏi thăm cho rõ ràng rồi mới buông tha người rời đi. "Nàng ở chỗ Lý Hổ có hỏi ra điều gì có ích không?"
"Đã hỏi rồi, hắn ta tìm người trói Chu Lão Bát, muốn ném người cho chìm vào trong sông. Sau lưng Lý Hổ có người điều khiển, nhưng mà chuyện này nói ra thì rất dài, ta đi cứu người trước, trở lại sẽ nói tỉ mỉ cho chàng nghe."
Mặc Cửu Diệp nghe thấy nàng muốn đi cứu người, mặc dù trong lòng còn quá nhiều điều nghi hoặc, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế không hỏi tới.
Hiện tại hắn chỉ trách bản thân mình, bên ngoài vẫn là người bị trọng thương không tiện hành động. Nếu không, hắn tuyệt đối không để cho Hách Tri Nhiễm một mình đối mặt với tất cả chuyện này.
"Nếu như vậy, nàng hãy chú ý an toàn."
Mặc Cửu Diệp áy náy xoay người, không hề nhìn Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm cũng không dám chậm trễ thời gian, cùng Bành Vượng chạy tới vị trí Lý Hổ nói.
Lúc này Bành Vượng cũng sốt ruột cứu người, tuy rằng cơ thể vẫn còn có chút không thoải mái, cũng không dám chậm chạp chút nào.
Hai người chạy vội một đường, khoảng mười lăm phút liền đến vị trí chỉ định.
Nơi đó ngoại trừ nha dịch, còn đầy bá tánh bình dân vây quanh xem náo nhiệt.
Bành Vượng đẩy đám người chen đi vào, Hách Tri Nhiễm đi theo sát phía sau.
Chu Lão Bát nằm ở giữa đám người, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua không thấy hô hấp.
Đám nha dịch biểu cảm đau lòng, thấy Bành Vượng đến đây, Trương Thanh lau nước mắt, đi đến trước mặt hắn ta.
"Đại ca, Chu Lão Bát hắn... hắn... không còn thở."
Bành Vượng vừa mới nhìn thấy bộ dạng của Chu Lão Bát, trong lòng cũng có được đáp án.
Xem ra, bọn họ vẫn là tới chậm. Hách Tri Nhiễm lại không nhìn đến nhóm nha dịch đang thương cảm, nhanh chóng đi đến trước mặt Chu Lão Bát, đặt ngón tay lên động mạch chủ trên cổ hắn ta, hy vọng còn có thể cảm nhận được dấu hiệu của sự sống.