Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cá đã chất thành đống cao, Hách Tri Nhiễm không nhịn được mà nhắc nhở.

"Phu quân, cá đã nhiều lắm rồi".

Kỳ thật, mọi người đều không biết, nhìn qua Mặc Cửu Diệp là đang ở giữa sông bắt cá, nhưng chỉ có chính hắn mới hiểu rõ nhất, bản thân thực sự là đang xả giận.

Tâm trạng u ám trong mấy ngày vừa rồi khiến cho hắn có cảm giác khó thở bức bối.

Cũng chỉ có làm như thế này, mới khiến cho hắn cảm thấy bản thân còn có chút tác dụng.

Nghe được Hách Tri Nhiễm nhắc nhở, Mặc Cửu Diệp mới dừng động tác trong tay, lội nước đi về phía bờ sông.

Ống quần của hắn đã ướt một mảng lớn, căn bản không có quần áo để tắm rửa. May mắn giờ là mùa hạ, gió thổi một lúc là có thể khô hẳn.

Mặc lão phu nhân là người hiểu rõ nhi tử của mình nhất, biết bởi vì nhà họ Mặc bị hàm oan mà lưu đày, trong lòng hắn không dễ chịu.

Tràn đầy yêu thương đi đến giúp Mặc Cửu Diệp lau mồ hôi trên trán, muốn nói lại thôi.

Mặc Cửu Diệp vừa phát tiết cảm xúc xong, cảm giác trong lòng nhẹ nhàng không ít.

Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của mẫu thân, liền nhẹ giọng an ủi.

"Nương, ngài yên tâm, con sẽ nỗ lực sống sót, nếu như có cơ hội nhất định giúp nhà họ Mặc lật lại bản án sửa sai tội danh, để cho ngài và các vị tẩu tẩu đều có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp.

Mặc lão phu nhân gật đầu: "Trong lòng con hiểu rõ là được, nhớ kĩ việc gì cũng phải nhìn thoáng ra, ta tin tưởng ông trời sẽ không đối xử bất công mãi với nhà họ Mặc". Hai mẹ con ở chỗ này nhỏ giọng nói chuyện, bên bờ sông đã sôi nổi đến nổ tung.

Nữ quyến ba nhà toàn bộ vây quanh chỗ này xử lý sạch sẽ đám cá Mặc Cửu Diệp bắt được.

Trên mặt tất cả mọi người đều không giấu được sự vui mừng.

Từng người nữ quyến ở đây, có ai không phải xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ đã có cuộc sống cẩm y ngọc thực, bên cạnh có vô số người hầu kẻ hạ.

Hiện giờ đổi lại thành chính bản thân mình tự lo lấy cơm ăn áo mặc, lại cảm thấy đây cũng là một loại lạc thú, có thể khiến cho quên mất hiện thực tàn khốc.

Hách Tri Nhiễm nghĩ rằng, nếu như bỏ đi hai chữ lưu đày và không đề cập đến thân phận hiện giờ của các nàng, thì loại sinh hoạt như thế này giống hệt như du mục trong kiếp trước.

Tuy rằng việc gì cũng phải tự tay làm lấy, cuộc sống hàng ngày cũng gian khổ chút xíu, nhưng loại cảm giác được hòa vào thiên nhiên vô tận thực sự có thể khiến thể xác và tinh thần thoải mái.

Trong đội ngũ lưu đày, có cảm giác vui sướng như vậy cũng chỉ có một bộ phận người mà thôi.

Giờ phút này trong mắt người nhà họ Hà cùng người nhà họ Lý đã bốc hỏa, hung tợn nhìn chằm chằm vào những nữ quyến đang bận rộn ở bờ sông.

Nhìn cá đã được rửa sạch trong tay các nàng, hận không thể chạy đến cướp đoạt một ít đem về.

Cơ mà, có nhiều quan sai nhìn như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi...

Nhóm nữ quyến ở bở sông nói chuyện không ngừng.

"Cửu đệ muội, muội nói xem nhiều cá như vậy, chúng ta ăn không hết liệu có bị hỏng hay không?”

"Cửu đệ quả là lợi hại, bắt được nhiều cá như vậy, khả năng cũng chưa nghĩ tới vấn đề có ăn hết hay không”. "Cửu tẩu, đêm nay chúng ta có thể mở rộng cái bụng mà ăn chứ?"

"Hách thị này, thẩm thẩm sống cả nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên ta tự mình làm sạch cá, đừng nói, còn thấy rất đơn giản".

Tạ Lâm nho nhỏ cũng không sợ con cá tanh, cậu ta ôm một con cá lớn chạy đến trước mặt Hách Tri Nhiễm.

"Thẩm thẩm xem này, con cá đang nhìn cháu đó!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK