Hoàng hậu mở giấy ra nhìn một cái, sắc mặt hết sức không có kiên nhẫn.
Bà ấy nói với ám vệ: "Ngươi trở về nói với phụ thân, bổn cung tối nay sẽ tự mình đi hỏi, bất kể là dùng biện pháp gì, nhất định sẽ hỏi ra được tung tích của dấu ngọc."
Ám vệ hành lễ sau đó rời đi, Hoàng hậu bị một đám người vây quanh, đi về phía thiên phòng bên trong sân.
Đến cửa thiên phòng, mấy tên thái giám cùng cung nữ tự giác tản ra hai bên đứng ngay ngắn, Trương Đức Phúc nói nói vài lời với mấy người họ rồi cùng Hoàng hậu bước vào trong.
Mắt thấy Hoàng hậu cùng đoàn người tiến vào trong phòng, Mặc Cửu Diệp ôm Hách Tri Nhiễm lên xuống mấy cái cũng đang đổi vị trí.
Tương tự như vậy, Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng gỡ một viên gạch ra, nhìn vào trong phòng.
Theo lý mà nói, căn phòng này hẳn là nơi ở của những người đắc lực bên cạnh Hoàng hậu, nhưng nơi này lại không có giường, nhìn từ bên trong thấy chất một đống đồ đạc, ngược lại giống như một gian phòng để đồ lặt vặt.
Không ngờ tới được, Hoàng hậu vậy mà đã sớm có sự sắp xếp cả rồi, bà ta thực sự đã tạo ra được một căn phòng bí mật ngay trước mắt hắn ta.
Cái này thật là ứng với câu nói kia, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Ai có thể nghĩ rằng nơi mà người hầu sinh sống, lại chính là cánh cửa để vào mật thất cơ chứ?
Hoàng hậu nháy mắt ra hiệu cho Trương Đức Phúc, Trương Đức Phúc liền đi nhanh đến vị trí trong cùng của căn phòng.
Nơi đó có đặt rất nhiều vật phẩm trên giá gỗ, chỉ thấy Trương Đức Phúc đưa tay với qua đống đồ lặt vặt trên giá gỗ đó, lục lọi nhấn vào cái gì đó bên trong, rất nhanh giá gỗ liền bắt đầu chuyển động di chuyển sang một hướng khác.
Giá gỗ di chuyển, một tên thái giám vội vàng giơ một ngọn đèn dầu đi lên phía trước, ngay sau đó là Hoàng hậu và Trương Đức Phúc một trước một sau sải bước vào trong.
Không biết có phải là Trương Đức Phúc lại nhấn vào công tắc nào đó trong căn phòng bí mật hay không, sau khi cả nhóm bước vào, giá gỗ nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu.
Từ góc độ bọn họ tiến vào có thể kết luận, mật thất được xây dựng dưới lòng đất, Mặc Cửu Diệp với Hách Tri Nhiễm cho dù có đổi góc độ nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào quan sát được tình hình ở phía bên trong.
Nhất là bọn họ trước khi chưa hiểu hơn về tình hình trước đó cũng không thể bứt dây động rừng được, vì vậy điều mà bọn họ có thể làm bây giờ chỉ có thể đợi đoàn người Hoàng hậu rời đi.
Không biết có phải là Hoàng hậu sau khi vào mật thất không thể hỏi ra được tung tích của ngọc tỷ không được thuận lợi hay không, chỉ qua một khoảng thời gian bằng uống một tách trà, giá gỗ đã được mở ra, Hoàng hậu dẫn mấy người thở hổn hển từ bên trong đi ra.
Trương Đức Phúc cong cổ như chim cút, cúi đầu đi theo sau lưng bà ta, một câu cũng không dám nói.
Các nô tài không nói gì, dĩ nhiên cũng sẽ không có người nào dám nói chuyện với Hoàng hậu. Vì vậy, Hách Tri Nhiễm với Mặc Cửu Diệp nhìn thấy được Hoàng hậu chính là bị chọc tức đến nỗi không nói một lời quay trở về tẩm điện của mình.
Hai người lại lần nữa trở lại nóc phòng của tẩm điện quan sát.
Hoàng hậu ngồi ở ghế chính một hồi lâu cũng không có mở miệng, giống như là đang trầm tư cái gì đó.
Phải qua một khoảng gần tiếng đồng hồ, Trương Đức Phúc mới dám cả gan nhắc nhở: "Nương nương, thời gian không còn sớm nữa, cho dù có là chuyện trọng đại, ngài cũng không thể trễ thời gian nghỉ ngơi, dẫu sao phượng thể mới là quan trọng nhất."