Nàng vừa chuẩn bị xong đồ đạc mang về thì Mặc Cửu Diệp cũng kéo xe bò quay lại.
Lần này, Hách Tri Nhiễm mua nhiều vải nhung đến nỗi có thể chất đầy một xe bò. Người lái phải đi gọi thêm một xe nữa, hai chiếc xe bò chất đầy hàng hóa song song trở về trại.
Những người phụ nữ trong nhà vẫn cảm thấy tiếc nuối trong lòng khi Hách Tri Nhiễm rời đi với con búp bê đã hoàn thành.
Nguyên nhân là do nàng đã hết vải mua từ người nước ngoài để làm búp bê, mà sau này nàng cũng sẽ không kiếm được dễ dàng như vậy nữa.
Không ngờ Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp ra ngoài một chuyến, sau khi trở về lại có hai xe đầy ắp vải.
Điều này khiến những người phụ nữ trong nhà vô cùng vui mừng, họ bảo nhau đến giúp dỡ hàng xuống.
Hai chị dâu vây quanh Hách Tri Nhiễm hỏi han.
"Cửu muội, muội cùng Cửu đệ ra ngoài có gặp lại người nước ngoài không?"
"Đúng vậy, ngay cả người nước ngoài cũng không thể rời khỏi đây. Hôm nay ta có thử tìm kiếm, tình cờ lại tìm được chỗ bán loại vải này nên có mua thêm một ít."
Hách Tri Nhiễm nói dối cho qua, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Mặc Cửu Diệp nhân cơ hội ấy thuận nước đẩy thuyền, giúp nàng tăng thêm thiện cảm: "Tìm được người nước ngoài đã tốn rất nhiều công sức, thật sự không dễ gì mới có được tấm vải này."
Quả nhiên, khi những người phụ nữ trong nhà nghe tin Hách Tri Nhiễm đã tốn nhiều công sức tìm người nước ngoài mua vải, họ đều tiến tới bày tỏ lòng biết ơn. Hách Tri Nhiễm cũng nương theo ý của Mặc Cửu Diệp nói vài câu, mục đích là để mọi người biết loại vải này khó may, khi làm việc ít nhiều cũng sẽ chú ý hơn.
Hàng hóa trong xe được mọi người giúp dỡ sang một bên, Hách Tri Nhiễm trả cho mọi người tiền công của 131 con búp bê.
Lần này mọi người đều nhận được nhiều tiền lương hơn lần trước, đặc biệt là Tạ gia và Phương gia. Số tiền kiếm được từ việc làm búp bê chắc chắn đủ để nuôi sống họ suốt chặng đường trở về phía Tây Bắc.
Hai người phụ nữ của hai gia đình, theo sự chỉ dẫn của bà chủ, quỳ xuống cảm ơn Hách Tri Nhiễm.
Đương nhiên là Hách Tri Nhiễm, một người phụ nữ có tâm hồn hiện đại, làm sao có thể quen với việc nhận được sự cảm ơn bằng cách trang trọng quá mức cần thiết này.
Nàng cùng chị dâu ngăn cản ý định của hai nhà, trong tâm cũng âm thầm ghi nhận sự biết ơn chân thành ấy.
Tất cả bọn họ đều không phải là sói mắt trắng. Sau khi trao đổi một vài câu lịch sự, Hách Tri Nhiễm đi thẳng vào vấn đề.
Nàng thuận tay lựa mấy xấp vải sang trọng có nhiều màu sắc và cầm chúng ở trên tay.
"Như mọi người thấy đấy, lần này ta mua về rất nhiều vải với đủ loại màu sắc. Ta dự định sẽ nghiên cứu thêm nhiều kiểu dáng búp bê khác nhau."
Nhìn những loại vải đa dạng ở trên tay Hách Tri Nhiễm, các nương đều rất thích thú.
Mặc Hàm Nguyệt đến gần Hách Tri Nhiễm, cẩn thận xem xét các loại vải, càng ngắm càng cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng ấy chỉ vào tấm vải nâu trên tay Hách Tri Nhiễm, bảo: "Cửu tẩu, ta ở kinh thành đã từng thấy một con gấu bông rất được yêu thích làm từ vải màu này."
Đúng là tấm vải màu nâu ấy, Hách Tri Nhiễm cũng dự định sẽ làm một con gấu nhồi bông. Nàng tin rằng với kỹ thuật và phong cách của mình sẽ làm ra một con gấu đẹp hơn vô số lần so với những gì Mặc Hàm Nguyệt nhìn thấy ở kinh thành. "Được rồi, khi nào rảnh, ta sẽ vẽ một con gấu nhồi bông cho mọi người thấy."