“Lại thêm 20 văn, không thể nhiều hơn”.
Hách Tri Nhiễm giả bộ làm ra biểu hiện không dám làm chủ, quay đầu nhìn về phía Bành Vượng.
“Bành đại ca, giá cả này có được không?”
Bành Vượng mười phần phối hợp, biểu cảm một dạng đau lòng: “220 văn thì 220 văn đi! Chúng ta bán xong thịt khô cũng sớm được quay về”.
Lúc này Hách Tri Nhiễm mới một bộ luyến tiếc nhìn về phía Thôi tiên sinh.
"Nếu như đại ca ta đã đồng ý rồi ta cũng không có gì để nói, 220 văn một cân, thành giao”.
Chưởng quầy gọi tiểu nhị tới, cùng nhau hỗ trợ cân số thịt khô lên.
Tổng cộng là 168 cân, tổng tiền là 36 lượng 980 văn.
Thôi tiên sinh làm tròn cho Hách Tri Nhiễm 40 lượng bạc.
Đối với Bành Vượng tới nói, thịt sói không ai muốn có thể bán được 40 lượng, cũng giống như nhặt được bạc
Đi khỏi cửa hàng da, Bành Vượng lại một lần nữa dựng thẳng ngón tay cái với Hách Tri Nhiễm.
"Đệ muội, ca ca hôm nay thực sự nể phục, 50 con sói này, nếu không có muội, huynh chỉ có thể bán được 50 lượng, lần này tốt rồi, tăng lên gấp đôi có dư”.
Kỳ thật, Hách Tri Nhiễm đối với việc làm ăn buôn bán cũng không tinh thông, nàng hoàn toàn là dính ánh sáng của việc sống lâu thêm một đời, hiểu biết chút đạo lý cò kè mặc cả mà thôi.
Được Bành Vượng coi như thần tượng mà khen ngợi, nàng còn cảm thấy ngượng ngùng. "Bành đại ca cũng không cần khen ta, ta chỉ có vận khí tốt một chút mà thôi”.
"Đệ muội cũng đừng quá khiêm nhường, ca ca ta cũng không phải là người tùy tiện khen người khác”.
Nói chuyện, Bành Vượng nhìn sắc trời.
"Chúng ta lên đường lâu như vậy, lúc này cũng đói bụng, trước tìm một chỗ kiếm gì cho no bụng, sau đó bồi đệ muội cùng nhau đi mua sắm vật tư".
Ba người đi dạo một đường, thuận tiện kiếm chỗ ăn cơm.
Bỗng nhiên, từ cửa hàng sách phía trước bay ra một người, thân mình nện thật mạnh trên mặt đất.
Ngay sau đó, trong cửa hàng sách đi ra mấy người trẻ tuổi ăn mặc trang phục thư sinh.
"Phí Nam Vũ, ngươi là đồ quỷ nghèo, cũng tự xưng mình là người đọc sách?"
"Sau này còn để ta nhìn thấy ngươi đến cửa hàng sách, gặp ngươi một lần sẽ đánh một lần".
Phí Nam Vũ?
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Hách Tri Nhiễm lập tức nhớ tới một người.
Trên sử sách ghi lại, sau khi Nam Kỳ chết, người cầm giữ triều chính 6 năm, sau đó mưu triều soán vị có tên là Phí Nam Vũ.
Họ Phí vốn đã hiếm thấy, hơn nữa người dám dùng quốc họ để đặt tên, cho dù cùng âm không cùng chữ, dù sao cũng không ai dám làm như vậy.
Bởi thế, nàng có thể kết luận, người trước mắt chính là vị đế vương khai quốc thanh danh hiển hách rầm rộ - Phí Nam Vũ.
Về quá khứ của Phí Nam Vũ, Hách Tri Nhiễm cũng không có tìm hiểu quá nhiều.
Thế cho nên đối với việc trước khi hắn ta trở thành hoàng đế cũng không rõ ràng.
Nhìn thấy hoàng đế khai quốc tương lai trải qua thê thảm như thế, phản ứng đầu tiên của Hách Tri Nhiễm chính là đối với Phí Nam Vũ, cho dù không thể làm bằng hữu, cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch.
Nếu sử sách ghi lại không sai, Mặc Cửu Diệp c.h.ế.t ở ngày thứ ba sau khi lưu đày, cụ thể nguyên nhân c.h.ế.t như thế nào vẫn luôn là điều bí ẩn.
Hiện giờ nàng tới nơi này, ngày đầu tiên đã thay đổi vận mệnh Mặc Cửu Diệp bị Thuận Võ Đế đánh 100 gậy, hơn nữa lưu đày rời khỏi kinh thành đã vượt qua ba ngày, Mặc Cửu Diệp sống được sinh long hoạt hổ như cũ.
Cái này đã nói rõ, nàng thay đổi hai lần vận mệnh của Mặc Cửu Diệp.