Trùng hợp khi đó trong phòng không có người, nàng nhanh chóng tiến vào không gian kiểm tra thử.
Kết quả khiến nàng hơi vò đầu.
Rõ ràng mười ngày trước nàng kiểm tra vị trí thai còn khá tốt, tại sao hôm nay nhìn lại kết quả thì thay đổi rồi?
Hai bảo bảo xác thực rất khỏe mạnh, nhưng lại biến thành tư thế đầu hướng lên trên.
Tình hình như vậy, đừng nói là mang thai hai hài tử, cho dù là một, đều phải phẩu thuật sinh mổ mới ổn thỏa tí.
Hách Tri Nhiễm hết cách mỉm cười, đưa tay vuốt ve vùng bụng tròn vo của mình, dịu giọng nói:
"Hai tên xấu xa nhỏ các con đúng là biết giày vò mẫu thân, nhất định phải để mẫu thân chịu một đao mới chịu ra ngoài sao?”
Nàng vừa dứt lời, Mặc Cửu Diệp đã dẫn theo Hách Tử Minh đi vào trong sân.
Hách Tử Minh nóng lòng xem xét tình hình của muội muội, hỏi Mặc Cửu Diệp: "Nhiễm Nhiễm ở phòng nào?"
Mặc Cửu Diệp đi ở phía trước, chỉ vào một gian phòng sáng nhất nói: "Nàng ấy ở đây."
Theo hướng ngón tay của Mặc Cửu Diệp, Hách Tử Minh nhanh chóng lướt qua hắn, có thể thấy giờ phút này hắn ta sốt ruột cỡ nào.
Hách Tri Nhiễm nhìn thấy người ở trước cửa, ngẩn người hết một hồi.
"Đại ca, sao huynh lại tới đây?" Từ nhỏ thì tình cảm của hai huynh muội đã tốt, Hách Tri Nhiễm nhìn thấy Hách Tử Minh, cũng không hiểu sao dâng lên một cảm giác gần gũi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, lần nào đại ca gặp nàng đều sẽ lập tức nở nụ cười ấm áp, sau đó gọi khuê danh của nàng.
Hôm nay Hách Tử Minh hoàn toàn khác với trong ký ức, vẻ mặt của hắn căng chặt, đi tới phía trước giường nắm lấy cổ tay nàng.
"Đại ca kiểm tra giúp muội trước."
"Đại ca..." Hách Tri Nhiễm muốn nói, đại ca đây là đang làm gì vậy, còn chưa nói xong thì đã nghe Mặc Cửu Diệp mở miệng.
"Nhiễm Nhiễm, nàng khoan đừng nóng vội, chờ đại ca kiểm tra xong giúp nàng, ta mới từ từ giải thích với nàng."
Mặc dù Hách Tri Nhiễm vẫn không hiểu ra sao, nhưng thấy đại ca nghiêm túc bắt mạch cho mình, nàng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Một lát sau, Hách Tử Minh dời ngón tay khỏi cổ tay của Hách Tri Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, muội nằm thẳng, đại ca xem thử vị trí thai của muội."
Hách Tri Nhiễm tràn đầy thắc mắc, nhưng vẫn làm theo.
Chỉ thấy Hách Tử Minh càng lúc càng cau chặt mày, đến nỗi khi hắn ta dùng sức có phần mất chừng mực.
Mãi cho tới khi Hách Tri Nhiễm "UIi..."" một tiếng, hắn ta mới lấy lại tinh thần.
"Đại ca, có phải vị trí thai bị lệch không?"
Hách Tử Minh vốn định giấu nàng, kết quả bất ngờ không kịp đề phòng bị hỏi như vậy, bỗng chốc chưa phản ứng lại.
"Sao muội lại biết?"
Hách Tri Nhiễm nở nụ cười dí dỏm.
"Đại ca quên rồi sao? Muội xem sách y từ nhỏ mà, hơn nữa hài tử nằm trong bụng của muội, mỗi ngày muội đều sẽ vuốt ve bọn họ, tự nhiên sẽ biết." Điểm này, Hách Tử Minh không thể nào biện giải, bởi hắn ta cũng không biết muội muội dựa vào đọc sách y, rốt cuộc y thuật đã đạt đến trình độ nào.
Ví dụ như bản thân hắn ta, trước khi chưa gặp được lão sư thần y, thông qua tự học đã có thể chỉ huy phụ nhân sinh non thuận lợi sinh đẻ.
Hắn ta cũng thừa nhận thiên phú học y của mình, hắn ta có thiên phú học tốt, người khác cũng có thể sở hữu thiên phú như thế.
Trước mắt tình hình của muội muội quan trọng, Hách Tử Minh không lo được suy xét những thứ vớ vẩn này.
Hắn ta đã giúp muội muội kiểm tra xong xuôi, nhưng vì không để muội muội có áp lực trước khi sinh, lúc hắn ta nói chuyện cố tình thả lỏng giọng điệu.