Tư Manh tiên sinh vô thức cảm thấy không được thỏa mái, nhất là vị trí ở trước ngực, thật sự rất đau, cái loại đau đớn so với cái cảm giác đau do bị đánh có chút không được giống nhau lắm.
Ông ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng thêm phần hoảng loạn và bất an.
"Ngươi... Các ngươi đã làm gì với ta?"
Tư Manh tiên sinh không dám tin đây là sự thật, ông ta vừa nói chuyện vừa đồng thời thử bấm vào chỗ côn trùng độc đang kí sinh của mình, kết quả lại không có chút phản ứng nào cả.
Lại nghĩ tới Mặc Cẩn Niên sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ông ta, cuối cùng ông ta cũng có được kết luận rằng Mặc gia nhất định đã tìm được cao nhân, khống chế được côn trùng độc, nếu không ông ta cũng sẽ không thể giao tiếp được với côn trùng vào lúc này.
Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy trước n.g.ự.c truyền tới một trận đau đớn, mà cái vị trí kia chính là chỗ mà ông ta đã bị dính m.á.u độc.
Chẳng lẽ, m.á.u độc trong người ông ta cũng đã biến mất?
Không thể không nói, Tư Manh tiên sinh này vẫn rất thông minh.
Mặc dù ông ta không biết đối phương đã làm cách nào, nhưng cũng đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của hai anh em Mặc gia, ông ta thậm chí còn cảm thấy điều mình nghĩ là sự thật.
"Các ngươi thật hèn hạ" "Hèn hạ? Người hèn hạ là ngươi mới đúng." Ngũ ca cắn răng nghiến lợi trả lời.
Mặc Cửu Diệp hôm nay ngược lại lại rất yên tĩnh, cũng không có vẻ gì là tức giận với Tư Manh tiên sinh.
Mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là hỏi ra được tung tích cha và anh trai của mình.
"Bây giờ ngươi, muốn tìm đến cái c.h.ế.t cũng là một điều xa xỉ."
Đây là chuyện cuối cùng mà hắn nhắc nhở, hi vọng Tư Manh tiên sinh có thể nhận thức rõ được, không để cho huynh đệ bọn họ tốn công sức thẩm vấn ông ta.
Tư Manh tiên sinh vốn rất cao cao tại thượng, bị huynh đệ Mặc gia bắt đi, vốn nghĩ rằng nếu có phải c.h.ế.t thì cũng phải c.h.ế.t thật cao ngạo, lôi được cả hai huynh đệ bọn họ đi cùng mới xứng đáng.
Không ngờ rằng, m.á.u độc trong cơ thể lại vô hình biến mất, không còn cách nào khống chế được côn trùng độc, chuyện này xảy ra khiến ông ta có chút ứng phó không kịp, lại gặp phải lời nói uy h.i.ế.p của Mặc Cửu Diệp, ông ta lập tức ý thức được tình cảnh hiện giờ đang rất không ổn.
Nhưng mà, ông ta vốn không có lợi dụng điểm yếu của đối phương để uy hiếp.
Huống chi anh em Mặc gia lại coi ông ta như kẻ thù, ông ta thực sự tin lời mặc Cửu Diệp nói, tìm đến cái c.h.ế.t cũng là một điều xa xỉ.
Ý thức được tình hình, Tư Manh tiên sinh bắt đầu luống cuống.
Bây giờ ông ta không sợ cái chết, mà là không thể báo thù được cho người mà ông ta yêu mến, mà còn phải đối mặt với việc bị hành hạ tới sống cũng không bằng chết.
Mặc Cửu Diệp thấy Tư Manh tiên sinh chậm chạp không muốn mở miệng thì cũng nhận ra được ông ta đã nắm rõ được tình cảnh hiện giờ của mình.
"Không muốn bị hành hạ thì mau nói ra tung tích của cha và ca ca ta ra đi, ta sẽ cân nhắc cho ngươi có thể được một khoảng thời gian vui vẻ."
Tư Manh tiên sinh vẫn không để ý đến Mặc Cửu Diệp, suy nghĩ của ông ta trong thời khắc này đã bay xa rất xa, xa tới tận ba mươi năm về trước...