Có điều nghĩ tới viên minh châu mà nhà sưu tầm nho nhỏ kia nói, lúc này rất có thể còn đang đặt trong quốc khố của Nam Cương hoặc là trong hoàng cung.
Điều mà Hách Tri Nhiễm muốn bây giờ chính là nếu lúc nàng tới Nam Cương có thể giúp đỡ nhà sưu tầm nho nhỏ kia tìm kiếm viên nam châu màu đen tồn tại ở thời đại này thử xem sao, sau đó ném lên cửa hàng bán cho hắn ta, có thể sẽ là một hành động có lợi cho cả đôi bên.
Nàng nghĩ như vậy liền thử dò hỏi: [Nếu ta có hy vọng tìm thấy viên nam châu kia, ngươi có muốn không?]
Đợi khoảng chừng một phút, cũng chưa thấy nhà sưu tầm nho nhỏ kia trả lời, Hách Tri Nhiễm nghĩ là hắn đã offline rồi hoặc là lúc này không xem điện thoại.
Dù sao cũng là hành động không để tâm, nàng liền tính ném điện thoại qua một bên để đi làm việc khác.
Ai ngờ ngón tay nàng còn chưa chạm vào màn hình điện thoại thì nhà sưu tầm nho nhỏ kia đã trả lời lại.
[Nam châu trân quý như thế, ta vận dụng tất cả lực lượng, thậm chí ngay cả báo chí đều tham gia vào rồi cũng không thể tìm thấy, lẽ nào vụ trộm nam châu kia có quan hệ với ngươi sao?]
Hắn ta hỏi vô cùng trực tiếp, bởi vì ngoại trừ kẻ ăn trộm, căn bản không có khả năng biết được tung tích của nam châu.
Hách Tri Nhiễm đã sớm nghĩ tới việc bản thân nói như vậy sẽ bị đối phương nghi ngờ.
Dù sao bây giờ nàng hiện tại đang ở cổ đại, cho dù có nói ra sự thật này, mấy người chuyên gia khoa học hiện đại muốn bắt nàng đi làm nghiên cứu cũng không tìm thấy người. Trước mắt chỉ có thể trông vào năng lực tiếp nhận của nhà sưu tầm nho nhỏ, hắn có thể tin được bản thân là một người xuyên không được hay không.
[Bản thân ta hiện tại đang ở thời Đại Thuận, viên nam châu mà ngươi làm mất ta có thể giúp ngươi tìm kiếm. ]
Lời này vừa nói ra, nhà sưu tầm nho nhỏ kia đã sợ ngây người.
Nếu không phải hắn ta mua được không biết bao nhiêu là đồ cổ ở trong cửa tiệm của nàng, hắn ta thậm chí sẽ nghi ngờ não đối phương có phải bị úng nước hay không, lời như vậy cũng dám nói ra.
Chém gió à?
Hắn ta cũng từng nghi ngờ tại sao cửa hàng này lại có nhiều đồ cổ thời kỳ Đại Thuận để bán như vậy, vì thế hắn ta còn phái người đi nghe ngóng ở trong ngành một phe, căn bản không một ai biết có một đại lão đồ cổ như vậy tồn tại.
Chẳng lẽ lão bản của cửa hàng này thật sự là người xuyên không sao?
[Ngươi không lừa ta đấy chứ?]
Hách Tri Nhiễm bị hỏi cho bật cười.
[Thương phẩm ở trong cửa hàng của ta ngươi cũng thấy rồi đấy, thử hỏi dân buôn bán đồ cổ như các ngươi, cho dù là nhân vật cấp bậc đại lão ở trong cái giới này cũng không thể nào có được nhiều hàng giống như ta được đúng chứ?
Hơn nữa giá cả này cũng là thấp nhất rồi, tin là đồ cổ ngươi mua ở chỗ này của ta cũng kiếm về không ít lợi nhuận đi?]
Những lời này rơi vào người nhà sưu tầm nho nhỏ hoàn toàn có thể cân nhắc, cho dù hắn ta vẫn cứ cảm thấy loại chuyện như xuyên không này không thể nào thật sự tồn tại, nhưng mà không hiểu tại sao, hắn ta lại có chút tin tưởng.
[Nếu như ngươi thật sự giúp ta tìm được viên nam châu màu đen kia, giá cả bán ra cũng phải chăng, tổn thất của ta nhất định sẽ giảm đi rất nhiều. ]