Nói xong, người trẻ tuổi đã giơ cái cuốc lên, ra vẻ muốn đập về Hách Tri Nhiễm đứng trước mặt.
Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị xong ra tay, ai ngờ, nàng vừa bày ra tư thế đã bị Mặc Cửu Diệp đứng sau lưng ôm lấy eo kéo sang một bên.
Mặc Sơ Hàn thuận thế nhấc chân đá cái cuốc trên tay người kia bay xa mười mấy mét, ghìm thật sâu trên đất.
Sau đó, hắn ta lại tiến lên trước vài bước, một chân giẫm lên cái thùng gỗ vừa nãy phụ nhân kia làm rơi xuống đất.
Thùng gỗ bỗng chỗ phân phần bốn năm mảnh...
Người Thôi gia còn đang ở đây diễu võ dương oai, nhất thời bị thân thủ của Mặc Sơ Hàn dọa sợ rồi.
Đặc biệt là cái người cầm cuốc muốn đánh người kia kìa, hắn ta vẫn giữ tư thế cái cuốc bị cướp mất, lúng túng đứng yên tại chỗ.
Thực ra, lúc Mặc Sơ Hàn ra tay đã cố ý thu liễm rồi, dù sao bọn họ cũng vừa mới đến, hơn nữa thân phận đặc biệt, không thể làm chuyện quá tuyệt tình.
Nếu không phải như vậy, hai hán tử ở đây đã đi gặp Diêm vương từ lâu rồi.
Hành động vừa nãy của hắn ta đúng là có tác dụng làm mọi người khiếp sợ, hán tử ngay lập tức căn dặn thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đứng sau lưng.
"Văn Cường, mau đi gọi gia gia thúc bá của cháu quá đây."
Thôi Văn Cường bất chấp đồng ý, sau ngoài chạy ra sân sau.
Mặc Sơ Hàn đang đứng giữa sân, Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đứng phía sau, trên mặt hắn căn bản không nhìn gia bất kì hỉ nộ nào. Qua khoảng thời gian một nén hương, một lão gia tầm khoảng sáu bảy mươi tuổi được một đám nam nữ già trẻ vây quanh đưa đến viện trước.
Thôi lí chính nhìn cái thúng bị vỡ tàn trong sân trước tiên, rồi lại nhìn cái cuốc bị cắm sâu khoảng một tấc dưới đất.
"Minh Lâm, Minh Sâm, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thôi Minh Lâm và Thôi Minh Sâm nhìn thấy Thôi lí chính đến cứ như nhìn thấy người đáng tin cậy vậy.
Hai người một trái một phải đi đến trước mặt Thôi lí chính.
"Cha, đây là người bị lưu đày mà quan phủ vừa mới đưa đến thôn Tây Lĩnh để đăng kí hộ khẩu, nhi tử nói với bọn họ hôm nay sức khỏe của cha không tốt, ngày mai sẽ phân công nơi ở cho họ. Ai ngờ mấy tên không biết sống c.h.ế.t này dám trèo tường xông vào, còn làm hỏng đồ đạc của nhà chúng ta."
Khi Thôi Minh Lâm nói chuyện, ánh mắt hắn ta còn u ám nhìn về phía ba người Mặc gia.
Dáng vẻ đó chính là muốn nói, lí chính của thôn Tây Lĩnh đến rồi, các ngươi mà dám đắc tội với lí chính thì ngày sau đừng mong được sống yên ổn.
Ai ngờ, huynh đệ Mặc gia và Hách Tri Nhiễm trực tiếp coi như không thấy ánh mắt của Thôi Minh Lâm.
Mặc Sơ Hàn lạnh lùng nói: "Ta muốn hỏi Thôi lí chính, hôm nay có thể sắp xếp chỗ ở cho bọn ta hay không?”
Thôi lí chính không giống hai đứa nhi tử ngu ngốc của mình, đến nhìn mặt gửi lời cũng không biết.
Ông ta chỉ cần đánh giá Mặc Sơ Hàn một cái là đã có thể kết luận, người này không hề dễ chọc.
Trong lòng ông ta không nhịn được mà thầm mắng cháu trai mang đến cho mình một củ khoai nóng bỏng tay.
Con mắt lớn bằng hạt đậu của Thôi lí chính chuyển động, mở miệng nói: "Theo lí đúng là hôm nay nên sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, nhưng những căn nhà dưới chân núi đã nhiều năm không tu sửa, nay không có cách nào vào ở được, hay là ngày mai cho người sửa chữa một phen rồi các ngươi lại chuyển vào ở, thế nào?"
"Vậy tối nay bọn ta chỉ có thể làm phiền ở chỗ lí chính rồi."