"Nhạc phụ đại nhân, nếu đã nói đến mức độ này, Hoài Ninh cũng thành thật nói cho biết.
Ta vốn không muốn nhập sĩ, chính vì tổ phụ c.h.ế.t oan uổng, ta chỉ là muốn dựa vào nỗ lực của chính mình trả lại sự trong sạch cho lão nhân gia.
Nhưng mấy năm nay ở trên quan trường, ta đã nhìn rõ mọi thứ, vương triều Đại Thuận có hoàng đế lẩm cẩm như vậy, chính là ác mộng của bách tính.
Huống hồ Hoài Ninh cũng tập võ từ nhỏ, tuy không bằng các huynh trưởng, nhưng bảo vệ Hàm Nguyệt vẫn không thành vấn đề đâu.
Xin người hãy tin tưởng Hoài Ninh, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta đều sẽ bảo vệ tốt Hàm Nguyệt, ta cũng sẽ cùng tiến cùng lùi với Mặc gia."
Mặc Kình không ngờ Mạnh Hoài Ninh lại là thái độ như thế, hiện giờ Mặc gia chính là một đầm nước đục, ai xen vào đều dễ dàng rước lấy họa sát thân.
Đồng thời ông cũng vô cùng nể phục sự chính trực và dũng khí của nữ tế này.
Ông vốn không phải loại người rề rà, hơn nữa cũng nhìn ra được thái độ của Mạnh Hoài Ninh hết sức kiên quyết, nếu như vậy, khuyên nữa cũng phí công.
"Tuy ngươi không đồng ý dẫn theo Hàm Nguyệt lo thân mình, ta vẫn là hy vọng các ngươi có thể bảo vệ tốt bản thân."
"Nhạc phụ yên lòng, Hoài Ninh hiểu."
Hai người đều có ý nghĩ giống nhau, không cần nhiều lời, đã ngầm hiểu lẫn nhau.
Mặc Kình nhẹ nhàng động đậy thân thể, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi đi!"
"Nhạc phụ cũng nghỉ ngơi sớm, Hoài Ninh cáo từ."
Mạnh Hoài Ninh vừa đẩy cửa phòng ra, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng chó sủa.
Hắn ta khựng bước, nhờ ánh trăng nhìn sang nơi phát ra tiếng.
Một bóng đen đang bị một bầy chó đuổi theo, thất tha thất thểu chạy về phía Mặc gia, tuy nhiên, trong nháy mắt thì đã ngã xuống.
Huynh đệ Mặc gia vẫn chưa đi xa, cùng nhau chạy về, bước tới bóng đen ngã xuống.
Lũ chó thông nhân tính, nếu người xa lạ đến Mặc gia không ra tay đả thương người, bọn nó chỉ là sẽ cất tiếng xua đuổi, chứ không há miệng đi cắn.
Đại ca giành trước một bước dìu đỡ người ngã sấp xuống.
Người tập võ có năng lực nhìn bóng đêm tốt, hắn ta mượn ánh trăng quan sát đối phương, không quen biết.
Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng tới gần, đợi sau khi nhìn rõ đối phương, hắn hơi kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, các huynh trưởng có thể xác định, Cửu đệ biết người này.
"Cửu đệ, hắn ta là?" Đại ca hỏi.
"Hắn là quan sai Chu Lão Bát do triều đình điều động áp giải chúng ta đến Tây Bắc, người này vẫn được tính là không tồi, khiêng hắn ta về xem thử rốt cuộc là tình hình gì trước.
Mặc Cửu Diệp nói xong, đã chuẩn bị bước lên khiêng người.
Nơi này cách viện của nhị lão gần nhất, mấy huynh đệ bèn đưa Chu Lão Bát vào trong phòng bên.
Mượn ánh sáng của đèn dầu quan sát kỹ càng Chu Lão Bát.
Hắn ta gầy hơn lúc tách biệt với người Mặc gia rất nhiều, trên khuôn mặt vốn đã tầm thường phủ đầy vết thương đã kết vảy, bờ môi khô nứt, trông cả người cứ như đã c.h.ế.t đi. Mặc Cửu Diệp đi theo Hách Tri Nhiễm ít nhiều học được một ít thường thức chữa bệnh, hắn sờ nhẹ mạch đập của Chu Lão Bát trước, tuy hơi yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Về việc tại sao Chu Lão Bát lại hôn mê, hắn lại không cách nào kết luận.
Theo lý thì tình hình này để Hách Tri Nhiễm xem thử là có thể rõ ràng, nhưng lúc này Hách Tri Nhiễm đang ở cữ, căn bản không tiện ra ngoài kiểm tra thân thể giúp Chu Lão Bát.
Mặc Cửu Diệp nảy ra ý nghĩ, nhớ tới đại cửu ca nhà mình.