Mặc lão phu nhân lại nhìn sang Mặc Cửu Diệp: "Cửu Diệp, con cũng thấy đấy, nữ quyến nhà chúng ta ai nấy đều kiên cường khí khái, mẫu thân cũng muốn thành toàn cho bọn họ."
Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp trịnh trọng nhìn về phía mọi người, trong ánh mắt của hắn xen lẫn một vẻ sùng bái.
"Các tẩu tẩu, sinh mệnh chỉ có một lần, nếu có thể sống, ai sẽ lựa chọn đi c.h.ế.t chứ, ta hy vọng chuyện này các tẩu đừng hành động theo cảm tính."
"Cửu đệ, ý ta đã quyết, đệ đừng nói nữa."
Dưới sự dẫn đầu của đại tẩu, mấy vị tẩu tẩu khác cũng lần nữa đưa ra lựa chọn giống nhau.
Mặc lão phu nhân vẫn rất hiểu rõ tính tình của những nhỉ tức này, tuy rằng bình thường khi mọi người ở chung, khó tránh sẽ có tí xung đột nhỏ, nhưng đến giây phút quan trọng, ai cũng sẽ không làm kẻ đào ngũ.
Đây chính là dáng vẻ nên có của nữ nhân Mặc gia.
"Nếu như vậy, ta và Cửu Diệp sẽ không nói chuyện này nữa, trước mắt quan trọng nhất chính là chúng ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu thật sự là cả nhà c.h.é.m đầu, chúng ta chỉ có thể cam chịu số phận, nếu lưu đày, muốn không c.h.ế.t đói ở trên đường, thì trong tay nhất định phải có tiền bạc."
"Mẫu thân, của riêng của con có ba trăm lượng, chỉ cần dọc đường tiết kiệm một chút, hẳn là đủ dùng." Lục tẩu nói đầu tiên.
Nói đến của riêng thì Bát tẩu không tự tin lắm.
"Mẫu thân, người cũng biết con người ta, ngày thường hơi háu ăn, cho nên, đều đã lấy bạc tháng đi mua đồ ăn vặt, nhưng ta còn có mấy món trang sức ra dáng, nghĩ chắc có thể đổi ít bạc." "Chỗ ta cũng có một số đồ vật đáng giá, toàn bộ đổi thành ngân phiếu mang theo."
Nghe các tẩu tẩu ngươi một câu ta một câu, tích cực nói ra tài sản của mình.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm bất giác đưa mắt nhìn nhau.
Trong lòng hai người đều biết rõ, tuy trong tay các tẩu tẩu có một số của riêng, nhưng những thứ này khác với ngân phiếu, hoàng thượng làm sao có thể cho bọn họ lộ liễu mang đi?
Nếu là như vậy, người ta tịch biên chẳng phải là tịch thu trống vắng sao?
"Các vị tẩu tẩu, ta biết các tẩu đều không có tư lợi, cũng đã đến lúc này, căn bản không kịp đổi những thứ kia thành ngân phiếu."
Lời nói của Mặc Cửu Diệp, giống như một chậu nước lạnh, dội lên tám vị tẩu tẩu.
Chợt mấy người không còn chủ ý.
"Cửu đệ, thế đệ nói phải làm sao đây, tuy đồ vật trong tay bọn ta không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng không thể hời cho những tên khốn kiếp kia." Dưới sự sốt ruột, Lục tẩu lại chửi tục.
Đối với điểm này, Mặc Cửu Diệp cũng không phải không cân nhắc tới, chỉ là, hắn cũng không thể nghĩ ra kế hay.