Những người Man Di đó không hề choáng váng mà chỉ muốn sống sót, đương nhiên sẽ không tiếc công sức giải thích lý do cho đồng đội của mình.
Mọi người sau khi tìm hiểu được tình huống, giống như những người đồng đội, không hề choáng váng cũng không ngừng cầu xin sự thương xót.
Tình cảnh như vậy, Hồ Thông vẫn không bị lay động.
Hắn giống như Mạnh Hoài Ninh, chẳng tăng lên được bao nhiêu sự đồng cảm đối với những người này.
"Chớ làm ồn, muốn giữ mạng sống thì nghe lời ta."
Giọng Hồ Thông trầm xuống, người Man Di nháy mắt liền an tĩnh lại, toàn bộ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Chỉ thấy Hồ Thông khoanh tay đứng cách đó không xa, một thuộc hạ ôm một chậu bánh bao nóng hổi rất to đi tới.
Hồ Thông đích thân nhận lấy cái chậu, xích lại gần những người Man Di. Đây là sau khi hắn trưng cầu sự đồng ý của Mạnh Hoài Ninh, cố ý giao phó người đi làm nó.
Những chiếc bánh bao lớn vừa mới ra lò, mùi hương thơm nức mũi tỏa ra tứ phía khiến cho người ta phải nuốt nước bọt.
Người Man Di này có lẽ đã mấy tháng liền không có một bữa cơm no, chứ nói gì đến những chiếc bánh bao trắng phóc nóng hổi như vậy.
Không ngoài dự đoán của Hồ Thông, người Man Di sau khi nhìn thấy những chiếc bánh bao đó cũng không tự chủ được mà bắt đầu nuốt nước bọt, trong mắt không ngăn được lộ rõ ra vẻ khát vọng.
Hồ Thông lại còn rất trêu ngươi, còn cố ý cầm bánh bao xích lại gần họ thêm một chút.
Nếu như không phải người Man Di kia đang bị trói tay trói chân, sợ rằng cũng phải nhảy cẵng lên cướp mất.
Hồ Thông thấy đạt tới hiệu quả như ý hắn muốn, mới thoáng lùi về sau mấy bước.
"Các ngươi có muốn ăn không?"
Người Man Di lại lần nữa nuốt nước bọt, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào mấy cái bánh bao kia, ngơ ngác mà gật đầu.
Mặc dù Hồ Thông hỏi như vậy nhưng cũng không lập tức đưa bánh bao cho bọn họ ăn.
"Nếu muốn ăn no mặc ấm thì phải tự lao động mà đổi lấy, còn nếu như muốn dùng cách cướp bóc để lấy được những thứ này thì là điều mãi mãi không thể nào, thậm chí còn phải đánh đổi cả cái mạng nhỏ của mình."
Vừa nói, hắn vừa đi về hướng người Man Di vừa chép chép miệng: "Nhìn thấy chưa? Những người này chính là ví dụ tốt nhất."
Rất nhiều người Man Di bị c.h.ế.t đều có người thân hay bạn bè còn sống sót, Hồ Thông cẩn thận quan sát biểu cảm của bọn họ.
Mỗi khi có ai đó buồn hay khóc, dù có năng lực đến đâu hắn ta cũng sẽ không bỏ lại họ phía sau.
Những người như vậy có khoảng chừng 30 người, Hồ Thông trực tiếp để quan sai lên trước, đem bọn họ đến một bên.
Ngay sau đó, Hồ Thông tiếp tục nói:
"Bây giờ ta có thể cho các ngươi một cơ hội được ăn no, các ngươi có ai bằng lòng?”
Không ngoài dự liệu, nghe thấy có thể được ăn no, người Man Di còn lại đều nhao nhao bày tỏ ra bản thân rất bằng lòng.
Cùng lúc đó, Hồ Thông lần nữa quan sát biểu cảm của bọn họ, nhất là ánh mắt, nhìn xem có đủ sự chân thành hay là không.
Dĩ nhiên, số lượng người Man Di rất đông, để cho hắn ta có thể chắc chắn ngay trong tức khắc là điều không thể. Nhưng hắn ta lại bắt gặp được khá nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hồ Thông lần nữa lại để cho quan sai đem những người này qua một bên, còn lại chưa đến hai trăm người. Các thành viên trong nhóm kỹ sư tương lai của hắn ta sẽ được chọn từ hai trăm người này.
"Các ngươi có sở trường gì có thể tự mình nói ra."