Hôm nay, viên Nam Châu đỏ to bằng quả trứng gà xuất hiện trước mắt nàng, suy nghĩ đầu tiên của Hách Tri Nhiễm đó là nàng phát tài rồi.
Dù nàng đã có rất nhiều tiền, nhưng đâu có ai lại không muốn nhiều tiền hơn nữa chứ?
Không nói đến viên Nam Châu đỏ kia, chỉ cần lấy ra vật phẩm khác mỗi vật phẩm đều là bảo vật vô song có thể sánh ngang với viên Nam Châu đen.
Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm đem những thứ này giấu đi, sau này sẽ liên lạc với nhà sưu tập nhỏ.
Ngoài ra còn dược liệu đản bì giúp các tẩu tẩu giải độc, đây là một cái đản bì rất hoàn chỉnh, có thể đủ để điều chế được tám phần thuốc giải.
Nếu như đã hứa với tẩu tẩu, nàng sẽ làm càng sớm càng tốt.
Để điều chế thuốc giải cần rất nhiều dược liệu, trừ đản bì ra, những thứ khác đều có thể đi mua.
Dựa theo toa thuốc nàng đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu, sau đó nàng đi vào phòng thuốc, trực tiếp điều chế.
Phải mất mấy giờ thì mới điều chế xong thuốc, nên Hách Tri Nhiễm mở ứng dụng TaoBao liên hệ với nhà sưu tập nhỏ.
[Có ai ở đó không? Nam Châu mà ngươi muốn đã tìm được rồi. | Rất nhanh, nhà sưu tập nhỏ đã đáp lại.
[Tìm được rồi à?]
Hách Tri Nhiễm: [May mắn không phụ lòng tin của ngươi. ]
Vừa nói, nàng liền sử dụng chức năng tải lên sản phẩm để chụp một bức ảnh về Nam Châu gửi cho nhà sưu tập. Nhà sưu tập nhỏ: [ Đúng là viên Nam Châu này, viên này với viên bị mất giống y đúc. ]
Hách Tri Nhiễm: [Làm sao ngươi biết nó giống như đúc. ]
Nhà sưu tầm nhỏ đánh dấu một vị trí trên bức ảnh gốc rồi gửi cho nàng. [ Ngươi xem chỗ này, nhìn kĩ một chút sẽ thấy chỗ nhô ra. ]
Hách Tri Nhiễm cầm viên Nam Châu lên kiểm tra một lượt, đúng như nhà sưu tầm nói có một chỗ bị nhô ra.
Xem ra, viên Nam Châu mà nhà sưu tập đó đánh mất đúng là vật phẩm của thời đại này.
Hách Tri Nhiễm bỗng nghĩ ra một ý.
[Nếu như Nam Châu này đến tay ngươi, có lẽ người lấy đi viên Nam Châu đó sẽ không còn nữa, ngươi có thể căn cứ vào đó để tìm ra tung tích kẻ trộm]
Nhà sưu tập nhỏ nghe vậy mắt liền sáng lên.
[ Cách này của ngươi rất tốt, ta sẽ liên lạc với những người khác kêu họ chú ý, nhất định phải tìm được tên trộm. ]
Thật ra thì đến lúc này Hách Tri Nhiễm cũng có một nỗi lo, nàng đã bán nhiều bức tranh cỗ trên TaoBao và chúng còn là duy nhất.
Không biết những nhà sưu tập hiện đại có mất mát gì không?
Nếu thật sự như vậy, nàng không thể bán những món đồ cổ kia được, điều đó chẳng phải là gây rối trật tự công cộng hiện đại?
Nghĩ tới những chuyện này, Hách Tri Nhiễm liền hỏi.
[Ta từng bán vài món đồ cổ và chúng đều là duy nhất, không biết các ngươi có người nào bị mất trộm không?]
Nhà sưu tập nhỏ: [ Chuyện này ngươi yên tâm, trong lịch sử có ghi chép, thời kỳ Đại Thuận cùng với các nước nhỏ xung quanh thường xuyên xảy ra xung đột, rất ít đồ cổ có thể lưu trữ. ] Thì ra là vậy, nếu nàng bán một vật phẩm, hiện đại có người mất một vật phẩm, Hách Tri Nhiễm muốn có nhiều tiền hơn cũng không thể bán những món đồ này nữa.
[Ý ngươi nói là, những món đồ mà ta bán không có vấn đề gì?]
Người sưu tập nhỏ: [Đúng là như vậy, đa số những món đồ cổ thời Đại Thuận đều không được lưu trữ, vậy nên những món đồ mà ta mua từ ngươi đều rất quý giá. ]
Nghe nhà sưu tập nhỏ nói vậy, Hcahs Tri Nhiễm cũng an tâm hơn, dù vậy, nàng cũng không dám bất cẩn như trước.