Vừa nói, đôi mắt đậu xanh của Lưu công công cũng đánh giá trong thư phòng.
Dù sao phía sau bình phong còn giấu Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, nếu nói lúc này Hách thượng thư không chột dạ là giả.
Ngay lúc ông đang suy nghĩ làm sao để ngăn cản Lưu công công tiếp tục quan sát, Lưu công công lại lần nữa mở miệng.
"Chúng ta tới đã tới rồi, chẳng lẽ Hách đại nhân không định mời chúng ta vào trong ngồi một chút?"
Kỳ thực, Hách thượng thư đã sớm chuẩn bị phải chết, nếu không phải có Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm ở đây, giờ phút này ông cũng lười hư tình giả ý cùng loại người như Lưu công công.
Tuy nhiên, vì sự an toàn của nữ nhi và nữ tế, ông chỉ có thể nhắm mắt vòng vo cùng đối phương.
Chẳng những như vậy, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mà Hách thượng như khẩn trương đến mức trên trán đã đầy mồ hôi.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lưu công công, ông ta lại cảm thấy vô cùng đắc Ý.
Thậm chí còn thầm mắng Hách thượng thư trong lòng: Bình thường xương cứng như vậy, đến lúc hoàng hậu nương nương thật sự hành động, không phải vẫn là sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh hay sao?
Suy nghĩ như vậy, ánh mắt Lưu công công nhìn Hách thượng thư càng thêm khinh thường.
Ông ta dẫn theo hai tên thái dám nghênh ngang đi vào thư phòng, trực tiếp ngồi ở vị trí chủ vị trước bàn đọc sách, hai tên thái giám còn lại thì quy quy củ củ đứng ở hai bên.
Nếu là trước đây, một tên thái giám nho nhỏ sẽ không dám bày ra dáng vẻ này ở trước mặt Hách thượng thư, như vậy có thể thấy tình cảnh hiện tại của Hách thượng thư hết sức không lạc quan.
Hách thượng thư cố gắng ổn định suy nghĩ, thân thể đứng nghiêm.
"Lưu công công, toàn bộ văn võ trong triều đều biết, từ trước đến giờ ta chỉ nghe theo lệnh của một mình Hoàng thượng, cho tới bây giờ đều không tham dự vào những quân tranh kia, nếu như hôm nay ngươi tới vì muốn khuyên ta, thì không cần mở miệng nữal"
Ông đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù là tình thế cấp bách khiến ông không cách nào giữ vững trung lập, ông cũng sẽ không gia nhập vào trận doanh của loại người gian trá như hoàng hậu.
Cái gì mà Tứ hoàng tử, đó chẳng qua là tiền đặt cuộc mà hoàng hậu lấy tới để tranh đoạt quyền thế mà thôi!
Cho dù Tứ hoàng tử thật sự thuần huyết thống hoàng tộc, vậy thì thế nào?
Một đứa nhỏ còn chưa dứt sữa, làm sao có thể chủ trì đại cuộc?
Cuối cùng hoàng quyền vẫn sẽ rơi vào tay Tiết gia, cái này có gì khác mưu triều soán vị?
Hách Uyên Minh ông cả đời lỗi lạc, cho dù chết, cũng sẽ không bao giờ thông đồng với thứ người như vậy.
Lưu công công cũng không quan tâm đến thái độ của Hách thượng thư, bởi vì cho tới bây giờ, đừng nói là ông, cho dù lúc nói chuyện với hoàng hậu nương nương và Tiết thừa tướng, ông ta cũng là thái độ này.
Dù sao đi nữa, hôm nay ông ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.
Lưu công công lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, không nhanh không chậm đặt lên bàn.
"Hách đại nhân, hoàng hậu nương nương nói, hôm nay ngươi có hai con đường để chọn. Thứ nhất, nếu sau này ngài dựa theo ý của nương nương và Tiết thừa tướng mà làm việc, chắc chắn sẽ giữ được cao quan lộc dày, tương lai vinh hoa phú quý nhiều không kể hết.
Đợi đến khi Tứ hoàng tử ngồi vững ở vị trí kia, ngài chính là nguyên lão cấp bậc đại công thần.
Ngược lại, nếu ngài tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, chống lại hoàng hậu nương nương..."
Vừa nói, hắn vừa chỉ vào bình sứ nhỏ trên bàn.